Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 666: Chương 666: Điều tôi theo đuổi…




Cấm vực.

Tinh cầu của các vị thần.

Một trăm linh tám vị thần thượng cổ nhìn Vương Hạo với vẻ mặt kích động, chờ đợi Vương Hạo gọi tên bọn họ để bọn họ có thể ra ngoài đi dạo thoải mái một vòng.

Phải biết rằng, bọn họ đã bị giam giữ ở đây mấy trăm vạn năm rồi, sớm bứt rứt tới mức phát điên từ lâu.

Bây giờ dù chỉ được ra ngoài một giây thôi thì họ cũng muốn ra cho bằng được.

Hai tên đàn em Tiền Vạn Dương và Trần Diệu trợn mắt há mồm nhìn họ, cả hai không ngờ Vương Hạo lại dùng tới cái chứng nhận Thần thượng cổ nhái kia để tên tuổi chúa cứu thế của hắn không bị giới hạn trong tinh vực mà còn vang danh khắp toàn vũ trụ.

Nhưng làm như thế có ổn không đây? Nếu một ngày nào đó, mấy vị thần thượng cổ được thả ra, không phải Vương Hạo sẽ bị người mắng chết hoặc cũng có thể là bị dân cư ngoài hành tinh khinh bỉ sao?

Đinh! Chúc mừng ký chủ đã khiến cho toàn bộ cư dân vũ trụ lâm vào khủng hoảng, đạt được 252000 triệu điểm ác độc!

Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, cuối cùng thì hắn cũng kiếm đủ điểm để mua thẻ căn cước giả

Mặc dù cái này có giá tới 500000 triệu điểm tội ác, cộng thêm một lần cơ hội giảm giá siêu cấp cũng rất đắt nhưng hắn tin rằng, với bản lĩnh của hắn, chẳng mấy chốc hắn sẽ có thể kiếm lại được, dù gì cũng tốt hơn nhiều so với việc bị nhốt tại Cấm vực, lãng phí thời gian năm mươi năm.

Đinh! Nhắc nhở của hệ thống: Kim tệ sống lại siêu cấp chỉ còn có hiệu lực trong vòng nửa tiếng đồng hồ nữa!

Vương Hạo nhướng mày, không ngờ thời gian năm ngày lại trôi qua nhanh như thế.

Mà cũng phải thôi, mấy ngày nay, hắn đã giúp một trăm linh tám vị thần thượng cổ lần lượt nhảy dù tới các tinh hệ lớn nhỏ khác nhau trong Tinh vực, Thiên vực, Ma vực rồi, tất nhiên sẽ tốn không ít thời gian.

Một trăm linh tám vị thần thượng cổ thấy Vương Hạo đang ngẩn người thì luôn miệng thúc giục.

- Tiểu huynh đệ Vương Hạo, đừng ngẩn người nữa! Chúng ta tiếp tục đi!

- Lần này, chúng tôi muốn đi Tinh vực xem thử, nơi đó chính là quê nhà của tôi!

- Tôi cũng vừa về quê hương của mình, kết quả là nó biến mất rồi!

- Quê hương của tôi thì vẫn còn. Anh không ngờ được đâu! Khi tôi vừa xuất hiện, mấy đứa nhỏ kia đều nhìn tôi với ánh mắt sùng bái đấy!

- Sung bái con khỉ khô ấy! Anh có biết mình trông nhếch nhác cỡ nào không!

Ít nhất thì tôi còn dùng hành động để nói cho bọn họ biết là tôi vẫn còn sống!



Vương Hạo bĩu môi nhìn một trăm linh tám vị thần thượng cổ.

Sau đó hắn cười nói:

- Mấy ngày nay, chắc các người đã chơi rất vui vẻ rồi nhỉ?

Vui!

Một trăm linh tám thần thượng cổ liên tục gật đầu, mặc dù chỉ ra ngoài được vài giây đồng hồ rồi lại bị bắt về, hơn nữa cả người còn rất nhếch nhác.

Nhưng loại tự do đã lâu lắm mới có được này vẫn làm cho trong lòng bọn họ thấy thỏa mãn.

Vương Hạo đưa tay ra nói:

- Khách hàng là Thượng Đế! Đây chính là tiêu chí tôi theo đuổi từ trước tới nay, nếu các người đã vui vẻ thì mau trả tiền đi!

Trả tiền gì?

Một trăm linh tám vị thần thượng cổ trợn mắt nhìn Vương Hạo, lúc đầu hắn đâu có nói phải trả tiền!

- Sao? Các người muốn quỵt tiền à?

Vương Hạo cầm cờ lê, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm.

Tiền Vạn Dương và Trần Diệu mừng rỡ nhìn Vương Hạo. Lúc đầu, cả hai người còn nghi ngờ người này không phải là đại ca của họ, vì dù sao sức lực của đại ca khi đó cũng quá lớn rồi!

Nhưng khi Vương Hạo phóng ra khí tức đặc biệt của hắn, bọn họ dám đảm bảo trăm phần trăm đây chính là đại ca của họ.

Vẫn là các điều lệ ban đầu, vẫn là mùi vị quen thuộc.

Sắc mặt của một trăm linh tám vị thần thượng cổ tái xanh, tên nhóc này đúng là không coi đám thần thượng cổ bọn họ ra gì mà!

Phát tờ rơi còn có lương mà bọn họ giúp Vương Hạo tuyên truyền tên tuổi chúa cứu thế, chẳng những không có tiền lương mà còn phải trả tiền nữa à, đúng là khinh người quá đáng!

Nhưng một trăm linh tám vị thần dù giận nhưng không dám nói gì, dù sao thực lực của Vương Hạo cũng rõ như ban ngày, ai cũng không dám đi kiêu khích hắn!

Lôi Thần đen mặt:

- Lần này coi như là bỏ tiền tiêu tai, cậu nói đi, muốn bao nhiêu?

Vương Hạo nhìn lên trời một chút:

- Cho các người nửa tiếng, giao hết toàn bộ tài sản ra đây! Nếu không tôi sẽ làm cho đám tài sản kia tạm biệt các người vĩnh viễn!

Toàn bộ tài sản!

Một trăm linh tám vị thần giận thượng cổ giận dữ, tên này thật quá đáng!

Vương Hạo, cậu đừng quá đáng! Muốn lấy toàn bộ thứ giá trị của bản thân chúng ta thì chắc chắn là không thể!

- Không sai, chúng ta có chết cũng không nghe theo lời cậu!

- Vương Hạo! Cậu đừng quá đáng, cậu nên biết là chúng tôi đã bị giam giữ mấy trăm vạn năm rồi, cũng sắp tới thời điểm được thả ra, nếu như cậu không muốn tiếng tăm của mình thối tới mức tất cả đều biết tới thì chúng ta nên nói chuyện một cách hòa thuận với nhau!

- Đúng vậy! Cậu giả mạo chúa cứu thế, nếu để mọi người biết thì danh dự của cậu cũng thối như cống ngoài phố thôi!

- Tôi nghĩ cậu cũng không muốn danh dự của mình thối hoắc như vậy đâu nhỉ?



Một trăm linh tám vị thần thượng cổ ném cho Vương Hạo một ánh mắt khiêu khích, họ cũng không sợ Vương Hạo, không lùi bước, trừ phi hắn thật sự muốn mình mang cái danh ô uế đó.

- Tôi phải làm các người thất vọng rồi!

Vương Hạo lại cười nói:

- Thứ tôi theo đuổi chính là để lại tiếng xấu muôn đời chứ không phải là được ghi tên vào trong sử sách. Các ngươi muốn làm sao thì cứ làm, tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản đâu!

Phụt…

Lời nói vừa dứt, mọi người tại đó đều phun trào.

Người trên đời đều đang theo đuổi danh tiếng, lợi ích nhưng không Vương Hạo lại hi vọng mình có tiếng xấu muôn đời, bọn họ chưa từng gặp loại “hoa lạ” này đâu.

Khóe miệng Vương Hạo cong lên, hiện ra một nụ cười, hắn còn đang ước đám người này đi bôi đen thanh danh của hắn, sau đó toàn vũ trụ sẽ khinh bỉ, chửi rủa hắn, như vậy thì một đợt vô số điểm tội ác sẽ chảy vào trong túi hắn.

Hầy…

Một trăm linh tám vị thần thượng cổ cảm thấu đau đầu, thở dài, đánh thì đánh không lại, uy hiếp cũng vô dụng, nên làm sao đây?

Trong mắt Vương Hạo lóe lên tia sáng lạnh:

- Nhớ kỹ đấy! Các người chỉ có nửa tiếng đồng hồ thôi, nếu sau nửa giờ nữa mà các người không giao hết toàn bộ tài sản ra thì một trăm linh tám vị thần thượng cổ sẽ trở thành lịch sử!

Một trăm linh tám vị thần thượng cổ biến sắc, bọn họ vội vàng truyền âm thảo luận với nhau.

- Làm sao bây giờ?

- Còn làm gì nữa! Anh không cần mạng mình nữa à! Bảo vật mất thì còn tìm lại được, mạng mất thì mất hết đấy!

- Tôi không nói cái này! Tôi muốn nói là chúng ta thật sự đưa hết tài sản cho hắn hả? Tôi cảm thấy có thể bớt lại, dù sao hắn cũng không biết chúng ta có bao nhiêu tài sản mà!

- Không nên đâu! Tên này có pháp lực cao cường, ai biết hắn còn thủ đoạn nào nữa không!

- Không sai! Đừng vì chút bảo vật này mà vứt luôn cả mạng nhỏ, không đáng đâu!

- Không bao lâu nữa chúng ta sẽ được thả rồi, thành thật một chút vẫn tốt hơn!

- Sau khi rời khỏi đây, tôi nhất định phải làm cho danh dự tên Vương Hạo kia thối hoắc như nước cống! Bị toàn vũ trụ phỉ nhổ nữa! Tôi đảm bảo trong lòng tên Vương Hạo kia cũng không thoải mái đâu, nhất định sẽ sinh ra tâm ma!

- Đúng! Người có tu vi càng cao thì càng cần suy nghĩ thông suốt, tâm phải trong sáng, tính tình kiên nghị! Vương Hạo bị thế nhân chửi rủa như thế thì không thể không có tâm ma! Cho dù là đứng đầu vũ trụ thì cũng khó chống lại được miệng lưỡi của người đời!

- Vạn vật trong thiên hạ đều có tương sinh tương khắc, không phải có thực lực mạnh là có thể nắm giữ tất cả!

- Thôi đừng nói nữa! Về lấy bảo bối đi!

Hầy…



Vương Hạo búng tay một cái rồi giao nhiệm vụ:

Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, hai người phải đôn đốc bọn họ! Tôi còn chút việc cần đi một lát!

Vừa nói xong, Vương Hạo biến mất.

Hắn phải tranh thủ thời gian vô địch còn chưa kết thúc để kiếm thêm chút lợi ích trên Băng Lộ, không thì thật có lỗi với vị mỹ nữ đại diện cho Thiên Đạo kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.