- Cung chủ!
Thủy Dao kinh hãi, vội vàng bước lên phía trước xem xét thương thế của Lâm Thi Kỳ, phát hiện chẳng qua là khí tức rối loạn, chỉ cần điều dưỡng một chút là có thể khỏi hẳn.
Mộc Dao lạnh lùng nhìn Minh Hiên:
- Cung chủ Ma Cung, ngươi đuổi tận giết tuyệt như thế, là muốn gây ra đại chiến giữa Ma Cung và Băng cung sao?
Sắc mặt Minh Hiên trong nháy mắt tối đen, trong lòng ra sức kêu gào.
Hắn đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không Lâm Thi Kỳ sớm đã bị đánh chết, làm gì còn có thể rút đi nhiều thọ nguyên của hắn như vậy.
Dĩ nhiên hắn không nỡ đánh chết Vương Thiên Dật, hắn vẫn chưa có được truyền thừa của Thượng cổ Chiến Thần.
- Mẹ. . .
Vương Hạo nhào vào trong lòng Lâm Thi Kỳ, khóc lóc vô cùng thương tâm, khiến người ta nghe thấy mà rơi lệ.
- Hạo nhi, làm sao con còn chưa đi?
Lâm Thi Kỳ kinh hãi, muốn đứng dậy, nhưng dưới chân hoàn toàn không có một chút khí lực, cuối cùng vẫn ngã xuống trong lòng Vương Thiên Dật.
- Thi Kỳ, nàng yên tâm, ta sẽ không để Hạo nhi có chuyện gì đâu.
Vương Thiên Dật ngẩng đầu nhìn về phía Minh Hiên, trên mặt nổi lên vẻ quyết đoán.
Lâm Thi Kỳ kinh hãi:
- Thiên Dật ca, ngươi không thể dùng chiêu đó, ngươi sẽ không toàn mạng. . .
Vương Thiên Dật nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Thi Kỳ, trong ánh mắt hiện lên vẻ xin lỗi:
- Ban đầu chúng ta kết hôn, ta đã hứa sẽ bảo vệ nàng và hài tử cả đời, nhưng ta không thực hiện hứa hẹn. . .
- Không. . . Ngươi làm rất tốt, ngươi là một người chồng tốt, một người cha tốt.
Lâm Thi Kỳ khóc như mưa.
Vương Hạo trợn mắt, đôi vợ chồng này ở trước mặt nhi tử thể hiện tình cảm yêu đương cũng thật mãnh liệt?
Nhưng, lúc này nên là thời điểm hắn biểu diễn, cũng không thể để cặp vợ chồng này cướp đi danh tiếng của hắn, cho dù là cha mẹ ruột cũng vô dụng.
- Không có bản lãnh cũng đừng tùy tiện hứa hẹn với người ta.
Vẻ mặt Vương Hạo kích động kêu to:
- Ngươi khiến cho ta có một tuổi thơ u ám không nói, bây giờ còn không muốn chịu trách nhiệm với mẹ ta lúc về già, ngươi thật sự quá. . . vô sỉ rồi.
Vừa dứt lời, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi xuống người Vương Thiên Dật.
Bọn họ thật sự rất muốn biết, loại người bị con đẻ chỉ vào lỗ mũi nói vô sỉ, rốt cuộc là loại gì?
- Ta. . .
Trên mặt Vương Thiên Dật hiện lên xấu hổ, hắn đột nhiên phát hiện cuộc sống của mình thật sự thất bại, những lời nói hùng hồn trước kia trong thực tế trước mặt lại biến thành những lời sáo rỗng vô hồn như vậy.
- Leng keng, chúc mừng kí chủ để cho con ruột Thiên Đạo sinh ra cảm giác xấu hổ sâu sắc, đạt được 2000 điểm Thiên Đạo khí vận trị.
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, bình tĩnh nói:
- Nhớ kỹ, ngươi vẫn còn mắc nợ ta, ngươi vĩnh viễn không thể trả hết, sau này phải chăm sóc mẹ ta thật tốt.
- Hạo nhi con. . .
Vương Thiên Dật sửng sốt, đây là ý gì?
- Dám đả thương mẹ ta, đi chết đi!
Vương Hạo lấy ra Duệ Quang cự kiếm, tư thái không biết sợ lao về phía Minh Hiên.
- Cái gì?
Tất cả mọi người sợ ngây người, tiểu tử này sau khi giả bộ hùng hồn quái lại, lại lao đi giết Minh Hiên, hắn không muốn sống nữa sao?
- Vương Hạo điên rồi sao?
Nhạc Huyên kinh hô, cảm giác trong đầu trống rỗng.
- Ôi trời ơi!!! Đầu óc tên này có vấn đề rồi sao?
Hạ Vi Vi che miệng kinh hô, hoàn toàn không thể tin được một màn đang diễn ra trước mắt mình.
- Lẽ nào truyền thừa của Vương Hạo còn lợi hại hơn cha hắn? Có thể dùng tu vi Võ Vương chiến thắng siêu cấp cao thủ này?
Tuyết Thiên Cầm suy nghĩ nói.
Hai người Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi quăng ánh mắt khinh bỉ tới, trên đời này làm gì có loại truyền thừa như vậy?
- Vương Hạo ca ca. . .
Mạch Manh Manh vẻ mặt kích động chạy nhanh về hướng Vương Hạo, nhưng bị Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên gắt gao túm chặt.
Với tu vi của các nàng, có lao đến đó cũng hoàn toàn không có tác dụng, chẳng khác nào chịu chết.
- Hạo nhi, mau trở lại!
Vương Thiên Dật vội vàng phi thân tiến lên muốn cứu Vương Hạo.
- Hạo nhi!
Lâm Thi Kỳ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Cung chủ!
Thủy Dao, Mộc Dao cũng giật mình, nếu Lâm Thi Kỳ xảy ra chuyện gì, các nàng trở về không có cách nào khai báo!
- Hừ, không biết sống chết!
Minh Hiên hừ lạnh, lưỡi hái trong tay nhẹ nhàng vung lên, một đạo hồng sắc ánh đao đánh thẳng Vương Hạo đi.
- Kiếm thứ ba, Huyễn Ảnh Phân Thân chém! !
Vương Hạo hét lớn, Duệ Quang cự kiếm trong tay bộc phát ra một đạo lôi quang cuồng bạo, giết tới hướng Minh Hiên.
- Vù. . .
Khi âm thanh bén nhọn xé gió vang lên, ánh đao màu đỏ chém trên người Vương Hạo, trực tiếp chém Vương Hạo thành hai đoạn.
- A. . .
Tất cả mọi người quá sợ hãi, che miệng không dám phát ra âm thanh, sợ làm cho Minh Hiên chú ý.
Nhưng một giây sau, mọi người lại trợn tròn mắt, chỉ thấy Vương Hạo bị chém đứt lại biến mất ngay tại chỗ, đây chỉ là một hình bóng.
- Ô. . .
Một tiếng hét lớn vang lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Hạo chẳng biết từ lúc nào giết tới bên cạnh Minh Hiên, Duệ Quang cự kiếm đâm thẳng vào trái tim Minh Hiên.
- Không thể nào?
Mọi người kinh hãi, đây không phải trò đùa sao? Một Võ Vương lại có thể tới gần Thiên Vị cường giả, còn chuẩn bị đâm phá trái tim Thiên Vị cường giả, đây xác định không phải là trò đùa ngày cá tháng tư?
- Đinh. . .
Một giây sau, tiếng kim khí va chạm thanh thúy vang lên, chỉ thấy mũi kiếm của Vương Hạo đã đâm trúng trái tim Minh Hiên, nhưng làm thế nào cũng không thể đâm thủng.
- Tiểu tử, kỹ năng của ngươi có chút thú vị, nhưng đối với lão phu mà nói vẫn là phế vật…
Sắc mặt Minh Hiên bình thản, thò tay nhắm ngay đầu Vương Hạo, “vù” một tiếng, một đạo hắc quang xuyên qua đầu Vương Hạo.
Một khắc trước khi chết, khóe miệng Vương Hạo hiện lên nụ cười, khẽ cười nói:
- Rốt cuộc ai là phế vật, đợi lát nữa sẽ biết, nhưng lần này sẽ đau thấu xương . . .
Minh Hiên khinh thường bĩu môi:
- Chờ đợi ngươi không chỉ là phế vật, mà là một người chết.
“Rầm” một tiếng, Vương Hạo ngã trên mặt đất, làm bốc lên một trận bụi bặm, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn Minh Hiên, khóe miệng còn treo nụ cười trước khi chết.
Giờ khắc này, thiên địa đột nhiên yên tĩnh không tiếng động, mọi người ngơ ngác nhìn thi thể trên mặt đất, trên đầu vẫn phun ra máu tươi, thực sự quá chói mắt kinh hãi.
Bọn họ thật sự không muốn tin, tai họa Vương Hạo khiến cho cao tầng nhân tộc đau đầu lại chết đi như vậy?
Tiểu Bạch ngơ ngác đứng tại chỗ, củ cà rốt yêu mến rớt xuống đất cũng hồn nhiên không biết, trong đầu lại càng trống rỗng, nó thật sự không cách nào tiếp nhận sự thật Vương Hạo đã chết.
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy. . .
Cả người Vương Thiên Dật run rẩy, nước mắt như tuôn trào, một cảm giác xót xa tự trách bản thân chợt dâng lên trong lòng.
Nếu như hắn không bị vây khốn tám năm, nếu như hắn có thể mạnh hơn, nếu như hắn vẫn ở bên cạnh Vương Hạo. . . Như vậy hắn cũng không cần nhìn nhi tử của mình chết trước mặt mình rồi. . .
- A. . .
Vương Thiên Dật ngửa đầu rống giận, toàn thân bộc phát ra một luồng khí tức kinh thiên, quang mang màu vàng chiếu rọi thiên địa.
Đồng thời, trong vũ trụ đen nhánh một vòng xoáy cực đại đang hình thành, rất nhanh một trùng động khổng lồ xuất hiện trong mắt mọi người, bên trong có từng đạo lôi điện màu đen kinh khủng đang không ngừng sôi trào.
Con ngươi Minh Hiên chợt co rút, lắp bắp nói:
- Làm sao có thể, người này lại lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo. . .