Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 507: Chương 507: Ngươi đáng chết. . .




Tinh vực.

Bên trong có vô số tinh hệ.

Tinh hệ Ngân Hà ở chỗ này, chỉ có thể coi là một hạt bụi.

Trong vô số hạt bụi, có một tinh cầu, núi sông chồng chất, tầng tầng lớp lớp.

Sông ôm quanh núi, núi xoay quanh sông, nước trong như mặt gương, soi chiếu từng ngọn núi, có ngọn mông lung, có ngọn rõ ràng.

Bất kỳ nơi nào trên viên tinh cầu này cũng có thể được xưng tụng là thế ngoại đào nguyên.

Nơi này chính là một trong hai đại bá chủ tinh vực, Thiên cung.

Trên một dòng suối nhỏ, một cô gái ước chừng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi xếp bằng trên một chiếc thuyền nhỏ tu luyện, lông mày cong cong, cặp lông mi thật dài khẽ rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra vẻ ửng hồng, đôi môi như hoa hồng mềm mại ướt át.

Đặc biệt ở phía sau cô gái, còn có một cái đuôi hồ ly rất dài.

Nếu Vương Hạo ở đây, nhất định sẽ kích động ôm lấy thiếu nữ này, sau đó kéo nàng tới một rừng cây nhỏ làm chuyện xấu hổ, nàng chính là tiểu hồ ly ban đầu ở Thú Vương tinh bị một lão hồ ly cách không mang đi, Mộng Kỳ.

- Ừ. . .

Mộng Kỳ chợt mở hai tròng mắt trong suốt sáng ngời, trong ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ nồng đậm.

Vừa rồi lúc nàng tu luyện, lại nhìn thấy bộ dạng Vương Hạo chết đi.

- Không thể nào, Vương Hạo ca làm sao chết được. . .

Mộng Kỳ vội vàng lắc đầu, thầm trách mình suy nghĩ lung tung.

Đột nhiên, một đạo thanh âm nghiêm nghị vang lên phía sau Mộng Kỳ:

- Mộng Kỳ chuyện gì xảy ra vậy? Trái tim của ngươi tại sao lại loạn ?

Mộng Kỳ cả kinh, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô gái mặc hồng y xuất hiện trên thuyền, cô gái này có một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, phía sau cũng có một cái đuôi rất dài.

Điểm khác biệt duy nhất với Mộng Kỳ chính là, Mộng Kỳ là đuôi trắng, vị nữ tử này là đuôi hồng.

Nữ nhân này chính là Lão hồ ly ban đầu cách không mang Mộng Kỳ đi, cũng là sư phụ hiện tại của Mộng Kỳ, Hoa Dung Nguyệt.

- Sư phụ, vừa rồi ta đột nhiên nhìn thấy hình ảnh Vương Hạo ca chết đi, chuyện này là thế nào?

Mộng Kỳ vội vàng đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương túm lấy cánh tay Hoa Dung Nguyệt.

- Chính là tiểu quỷ ban đầu đè ngươi lên trên giường, lĩnh ngộ Thiên Nhân hợp nhất?

Hoa Dung Nguyệt nhớ lại.

Khuôn mặt Mộng Kỳ đỏ bừng, khẽ gật đầu:

- Đúng, hắn chính là Vương Hạo ca.

- Chết thì đã chết rồi!

Vẻ mặt Hoa Dung Nguyệt bình tĩnh nói:

- Nếu hắn đã mất mạng đi tới trước mặt ngươi, đã nói lên các ngươi không có duyên phận, hơn nữa ngươi và hắn vốn không cùng một thế giới.

Vẻ mặt Mộng Kỳ khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, nàng thật sự không thể tin được, sư phụ của mình lại nói ra lời như thế.

Tính mạng của Vương Hạo ở trong mắt sư phụ lại không đáng giá như thế sao?

- Ngươi còn quá nhỏ, chưa trải qua tẩy lễ của thời gian.

Hoa Dung Nguyệt thở dài:

- Đợi ngươi sống lâu hơn một chút sẽ biết, trong cuộc đời một người khách qua đường có rất nhiều, thật sự không cần một Vương Hạo ca của ngươi.

- Ta không nghe, ta không nghe. . .

Mộng Kỳ lắc đầu, cầu khẩn nhìn Hoa Dung Nguyệt:

- Sư phụ, đồ nhi van xin ngươi dẫn ta trở về, ta muốn tận mắt xem Vương Hạo ca có sao không.

Hoa Dung Nguyệt lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ngươi là người thức tỉnh huyết mạch Thiên Hồ, có một chút năng lực dự báo trước, ngươi đã thấy Vương Hạo chết rồi, vậy chứng tỏ hắn thật sự đã chết, hiện tại trái tim của ngươi vì người nam nhân này mà rối loạn, sau khi trở về chỉ biết loạn hơn nữa, cho nên vi sư sẽ không dẫn ngươi trở về, ngươi vẫn nên lựa chọn quên hắn đi!

Vừa dứt lời, Hoa Dung Nguyệt biến mất, chỉ để lại một tiểu hồ ly không muốn tiếp nhận thực tế.

- Không thể nào, Vương Hạo ca sẽ không chết, hắn nói sẽ tìm đến ta. . .

Nước mắt Mộng Kỳ chảy xuống, gục đầu trên chiếc thuyền nhỏ bật khóc.

Hoa Dung Nguyệt đứng trên một ngọn núi phía xa, khẽ thở dài nói:

- Lại là một cuộc tình đau xót, chẳng lẽ Thiên Hồ muốn trưởng thành đều chạy không thoát khỏi kiếp nạn này sao?

. . .

Đường biên cảnh.

Đại bản doanh Nhân tộc.

Nơi này đã rách nát không chịu nổi, tinh cầu biến thành hai nửa trôi lơ lửng trong vũ trụ.

Một trùng động cực đại không ngừng mở rộng trên bầu trời, Vương Thiên Dật đứng phía dưới trùng động ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.

Trong ánh mắt Minh Hiên tràn đầy vẻ hâm mộ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Vương Thiên Dật lại có thể biết lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo.

Phải biết rằng người có thể lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thành tựu cuối cùng chính là Thần Vị cảnh, cũng chính là cảnh giới trên Thiên Vị cảnh.

Mà tu vi hiện tại của hắn chính là Thiên Vị cảnh cấp chín, nhưng bất kể cố gắng như thế nào đều không cách nào lĩnh ngộ được Thần Chi đại đạo, cho nên chậm chạp không thể tiến thêm một bước, đạt tới Thần Vị cảnh.

Nhưng hiện tại một tiểu hài tử Võ Tôn cấp ba xấu xa, lại lĩnh ngộ được Thần Chi đại đạo, điều này làm cho hắn có cảm giác sống không bằng chó.

Đồng thời, Minh Hiên cũng hết sức hối hận, tự nhiên không có chuyện gì đi giết chết nhi tử của người ta làm gì!

Hiện tại kích thích Vương Thiên Dật lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo, đây không phải là thành tâm muốn ăn đòn sao?

Hơn nữa Vương Thiên Dật lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo, chiến lực nhất định sẽ đề thăng hơn rất nhiều lần, nếu bỏ chạy, vậy không phải hắn vô duyên vô cớ tự tìm đại phiền toái cho mình sao?

- Người này nhất định phải chết. . .

Hai tròng mắt Minh Hiên lóe ra hàn quang, hắn nhất định phải giết Vương Thiên Dật, chấm dứt hậu hoạn.

Còn cả người thức tỉnh của Thiên Minh tộc - Lâm Thi Kỳ, hắn nhất định cũng phải giết chết.

Nếu không Băng cung nhất định sẽ tới tìm Ma Cung bọn hắn gây phiền toái, nếu nàng chạy về Thiên Minh tộc tìm viện binh, như vậy Ma Cung bọn họ nhất định sẽ bị diệt vong.

Tiểu Bạch lạch bạch chạy tới bên cạnh Vương Hạo, ngơ ngác dùng móng vuốt chọc chọc lên khuôn mặt đầy máu tươi của Vương Hạo.

Khi nó phát hiện Vương Hạo thật sự đã chết, cũng không khống chế mình được cảm xúc của mình nữa, kêu lên một tiếng, gục trên người Vương Hạo gào khóc.

- Oa, Vương Hạo làm sao ngươi có thể chết đi như vậy, chúng ta vẫn chưa hoàn thành giấc mộng của chúng ta, ngươi nhanh tỉnh lại đi, thỏ cưng ta không thể để ngươi chết. . .

Tiểu Bạch khóc lóc vô cùng thương tâm, trong đầu nhớ lại những hình ảnh ở chung với Vương Hạo.

Hình ảnh ngày trước bọn họ cùng nhau vui vẻ cười đùa, cùng nhau làm xằng làm bậy, cùng nhau bày trò tán gái, cùng nhau hãm hại lừa gạt vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt.

Nhưng hôm nay hai người bọn họ đã vĩnh viễn chia xa, từ nay về sau chỉ còn lại có nó một mình lẻ loi hiu quạnh, bây giờ kêu nó sau này phải sống thế nào đây?

- Tiểu Bạch!

Đám người Nhạc Huyên hai tròng mắt rưng rưng, thấy Tiểu Bạch khóc thương tâm như thế, trong lòng các nàng cũng hết sức khó chịu.

- Con thỏ này ở đâu ra vậy?

Minh Hiên nhíu mày, nhấc chân đá Tiểu Bạch như quả bóng bay ra ngoài.

- Tiểu Bạch. . .

Đám người Nhạc Huyên kinh hô, chỉ thấy Tiểu Bạch nặng nề đập vào một tảng đá lớn, bộ lông trắng tinh biến thành màu xám tro.

- Ngươi đáng chết. . .

Khi Tiểu Bạch từ trên mặt đất bò dậy, nắm thật chặt cây gậy tre trong tay, ánh mắt cũng hoàn toàn thay đổi, đây là ánh mắt tức giận đến cực điểm.

Đồng thời, trên cây tre bộc phát ra một đạo bạch quang dung nhập vào trong cơ thể Tiểu Bạch

Khiến cho một luồng khí tức cuồng bạo, nóng rực phóng lên cao, đất đá trên mặt đất không ngừng bay lên.

- Trời ơi!

Nhìn thấy màn này, mọi người đều mở to hai mắt, hít sâu một hơi, giờ khắc này bọn họ mới biết vũ khí bí mật của Vương Hạo kinh khủng đến thế nào.

Bởi vì chẳng ai ngờ rằng một con thỏ nhìn như vô hại, sau khi bắt đầu bộc phát, tu vi lại từ Vũ Vương cấp tám một đường đột phá đạt tới Võ Tôn cấp chín, hơn nữa còn chưa có ý dừng lại, sắp đột phá Thiên Vị cảnh rồi.

Ánh mắt Minh Hiên chăm chú nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay Tiểu Bạch, lộ ra vẻ mặt cực độ tham lam, thậm chí còn tham lam hơn truyền thừa Thượng cổ chúng thần của Vương Thiên Dật….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.