- Nam bảo mẫu?
Thiếu niên kia sửng sốt, sau đó giận dữ nói.
- Cmn ngươi đang đùa với ta phải không?
- Ai ôi! Bây giờ ngươi mới phát hiện à?
Vương Hạo cười ha hả.
- Đúng là ta đang đùa với ngươi đấy.
Tiếng cười còn chưa dứt, Vương Hạo đã túm Nhạc Huyên ở bên cạnh dùng sức ném đi, ném lên bờ sông bên cạnh.
- Vương Hạo!
Nhạc Huyên gấp gáp kêu to, trái tim đập thình thịch, tất nhiên là cô đã bị cảm động vì hành vi không màng nguy hiểm để cứu cô của Vương Hạo.
Trong mắt cô, Vương hạo không phải là đồ lưu manh nữa, mà là anh hùng, anh hùng cứu mỹ nhân.
Vương Hạo quay đầu thả một nụ hôn gió cho Nhạc Huyên đứng trên bờ, sau đó vung tay lên, một quả cầu lôi điện màu tím bay ở trên đầu hắn, lôi quang bắn ra bốn phía, tiếng kêu thê thảm vang vọng trời đất.
- Lôi Chi Bản Nguyên.
Thiếu niên hoảng sợ thét chói tai, hắn không thể nào hiểu nổi, vì sao ở tinh hệ cấp thấp này, lại có người có được thuộc tính Lôi Chi Bản Nguyên đây?
Chẳng lẽ Vương Hạo thật sự có thân phận gì đó không muốn cho người khác biết sao?
- Thiếu niên, nếu ngươi đã chết, cần gì nhớ nhung sự sống sót làm gì!
Vương Hạo thở dài.
- Vẫn nên yên giấc ngàn thu đi!
- Đợi một chút, có chuyện gì thì từ từ nói...
Thiếu niên cầu xin Vương Hạo.
Thật ra tu vi của hắn đã đến cấp bậc Võ Tôn, mặc dù Lôi Chi Bản Nguyên cường đại, nhưng cũng chưa để cho hắn phải ghé mắt.
Nhưng điều thật sự làm cho hắn cảm thấy sợ hãi là, những lực lượng bổn nguyên này trong vũ trụ cực kỳ thưa thớt, hơn nữa, sau khi dung hợp có thể đánh vỡ sự cân đối của thế gian.
Vì vậy, nếu có người dung hợp lực lượng bổn nguyên, phải nhận được sự khảo nghiệm của Thiên Đạo mới được.
Bây giờ tu vi của Vương Hạo đã đạt đến Võ Tông cấp chín, đúng là lúc nên dung hợp lực lượng nguyên tố thuộc tính, nếu hắn mà dung hợp thật, vậy thì khảo nghiệm của Thiên Đạo chắc chắn sẽ đến.
Đến lúc đó, bí mật trên Thiên Ma Tinh sẽ bị đưa ra ánh sáng, Thiên Khiển cũng sẽ lập tức đánh xuống, thậm chí, bởi vì lúc trước giấu diếm Thiên Đạo, nên uy lực Thiên Khiển sẽ lớn gấp mấy lần.
Mà Vương Hạo vì có công phát hiện chỗ nghịch thiên cải mệnh, nói không chừng độ khó của khảo nghiệm sẽ giảm xuống, đúng là tiểu nhân mười phần thật!
Vương Hạo nhếch khóe miệng.
- Thiếu niên, cha của ngươi chuẩn bị Hỏa Chi Bản Nguyên cho ngươi, vốn dĩ là muốn đốt lên ngọn lửa sinh mạng của ngươi, tiếc là gặp phải ta, nên ngươi cứ xuống Địa Ngục đi...
Còn chưa dứt lời, Vương Hạo đã há miệng, hút Lôi Chi Bản Nguyên vào trong bụng.
- Rầm rầm rầm đùng...
Một giây sau, cả trời đất bạo liệt ra tia chớp lôi đình, giống như Cổ Thần Phạt, cũng giống như Thiên Khiển thời Hồng Hoang, chúng đang không ngừng lưu động trong trời đất, làm cho lòng người phía dưới hoang mang sợ hãi.
Đồng thời, một uy áp như ngọn núi lớn đè xuống, áp cho tất cả mọi người xung quanh phải thở gấp chống đỡ.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Vương Thiên Dật ngưng trọng nhìn lên bầu trời.
- Ha ha, ông già Minh Nhiên, ông tính toán tất cả mọi thứ, nhưng hôm nay lại công toi dã tràng hết, làm công dã tràng!
Lão ma đầu ngửa đầu cười to, trong tiếng cười tràn ngập sự điên cuồng và liều lĩnh.
- Không!
Thiếu niên đứng trong quan tài hoàng sợ kêu to, sau đó dùng sắc mặt dữ tợn nhìn Vương Hạo, chính là vì kẻ này làm cho kế hoạch phục sinh trong vạn năm của hắn thất bại trong gang tấc.
Bây giờ, dù hắn phải chết, cũng phải kéo Vương Hạo chôn cùng.
- Đi chết đi!
Nghĩ đến đây, thiếu niên nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân bộc phát ra khí tức tà ác màu đen, năng lượng trong đó có thể chiến thắng được cả Võ Tôn.
Nhìn thiếu niên kia chuẩn bị giết đến, Vương Hạo bĩu môi, dựng lên một ngón giữa với bầu trời, kỹ năng kèm theo của Toàn Dân Công Địch, Khiêu Khích Ngón Giữa!
- Ầm ầm...
Một giây sau, lôi điện bốc lên trên bầu trời, nó hình thành hai cột lôi điện khác nhau, một bên nhỏ như rắn nước, còn một bên thì thô to gấp bên kia hơn 50 lần.
- Ầm ầm.
Tiếng sấm vang lên, lôi điện nhỏ như rắn nước bổ về phía Vương Họa, mà lôi điện bự chảng còn lại thì đánh về phía thiếu niên.
- Vì sao Thiên Khiển hình thành nhanh như vậy?
Thiếu niên kia trợn mắt há mồm, vừa mới lên cơn dông, vì sao đổ mưa to luôn thế này?
Vương Hạo bĩu môi, trước thần kỹ của hệ thống, một cái Thiên Đạo tính là cái rắm, vẫn có thể khiêu khích được như thường, làm cho bão tố đến nhanh hơn dự định.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ khiêu khích thiên đạo thành công, nhận được 1000 vạn điểm tội ác.
- Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ký chủ tuyệt đối không được gây hấn với Thiên Đạo, nếu không thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
- Sợ cái rắm.
Vương Hạo bĩu môi,
- Ông đây có kim tệ phục sinh đấy, sau khi chết xong có thể chém luôn cả Thiên Đạo.
- Ký chủ không nhìn thấy ghi chú phía sau kim tệ Phục Sinh sao?
Hệ thống im lặng một lúc rồi mới nhắc nhở.
- Trên đó viết, sau khi chết sẽ Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật, nhưng Thiên Đạo còn cao cấp hơn cả Thần đấy!
Vương Hạo há hốc mồm, sững sờ hỏi.
- Bây giờ ta xin lỗi có kịp nữa không?
Hệ thống xấu hổ, thằng này càng ngày càng vô sỉ, nhưng mà một phản diện mà muốn mặt mũi, vậy thì cách cái thua không xa.
- Ký chủ yên tâm, bởi vì ký chủ phát hiện chỗ nghịch thiên cải mệnh, nên khảo nghiệm của Thiên Đạo giảm xuống rất nhiều, cộng thêm ký chủ có 800 điểm giá trị số mệnh Thiên Đạo, nên lần này lý chủ sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng đâu.
Hệ thống an ủi.
- Aaa...
Một giây sau, hai tiếng kêu thê thảm vang lên, hai đạo lôi điện kia không ngoài ý muốn mà đánh trúng Vương Hạo và thiếu niên.
Cả người Vương Hạo bị lôi điện đánh trúng, máu tươi tuôn ra không ngừng, làn da bên ngoài cháy đen kịt.
- Con mẹ nó, Thiên Đạo đáng chết này, ông chỉ khiêu khích mi một cái, lại đánh xuống khảo nghiệm khủng bố như vậy cho ta.
Vương Hạo đau đến mức ngao ngao kêu lên, hắn vội vàng vận chuyển Thiên Ma Quyết trong cơ thể, dung nhập Lôi Chi Bản Nguyên vào trong đan điền, làm cho nó dung hợp với chân khí.
Đồng thời, trong cơ thể hắn còn tản ra một cỗ lực lượng sinh cơ bừng bừng, không ngừng điều trị vết thương trên người.
Trái tim Phương Hoàng, khởi động thuộc tính trị liệu.
- Hạo nhi!
Vương Thiên Dật kinh hãi, bất chấp đang chiến đấu trên bờ, vội vàng phóng về phía Vương hạo, hắn tuyệt đối không thể nhìn thấy Vương Hạo gặp chuyện không may.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ nhận được sự che chở từ con trai Thiên Đạo, ba phần lửa giận của Thiên Đạo đã tiêu tan toàn bộ, khảo nghiệm giảm xuống 50% độ khó.
Vương Hạo hét to, cuối cùng cũng không cần chịu loại thống khổ kia nữa.
- Ầm ầm...
Một giây sau, lôi điện rơi xuống như mưa bụi, Vương Hạo ngồi xếp bằng trên ca nô tu luyện, trong đầu vang lên một câu nói, ta là chủ nhân vạn Lôi, chấp chưởng lôi đình chư thiên!
Mà lúc Vương Hạo đang tu luyện, Tiểu Bạch giãy dụa cái mông nhỏ, bơi về phía tháp kim quang, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên trên đỉnh tháp.
Lúc này, tình hình chiến đấu trên bờ sắp kết thúc.
Toàn bộ trăm vị Võ Tôn đều đã tự bạo, còn lão ma đầu thì bị thương nặng, nhưng vẫn kiên cường sống sót.
Những binh sĩ chiến đấu với vong linh cũng chết rất nhiều, cả đội ngũ chỉ còn lại năm vạn người.
Lão ma đầu đứng ngẩn người, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Vương Hạo đang tu luyện, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, ở chỗ này lại có thể nhìn thấy Lôi Chi Bản Nguyên.
- Mặc kệ tiểu tử này có lai lịch gì, cứ giết đã rồi tính sau, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Lão ma đầu hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, đội quân vong linh chằng chịt hét một tiếng lớn, phóng về phía đám người Nhạc Viễn Quang...
---------------------