Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 669: Chương 669: Không cần 10 năm, tối đa là 5 năm




Vương Hạo lại cười nói.

- Tôi nói này Tiểu Lộ Lộ, cô không phải là đã yêu tôi rồi chứ? Lại có thể một mực đuổi tới nơi này.

Băng Lộ đầy căm phãn nói.

- Vương Hạo, anh đừng có mà ở đây ăn nói xằng bậy, tôi lập tức sẽ gọi Ý thức vũ trụ qua đây, bắt anh trở lại cấm vực.

Vương Hạo không nhịn được cười nói

- Cô thật ngốc nghếch đến mức đáng yêu, cô thực sự cho rằng ý thức vũ trụ không phát hiện ra tôi sao? Thật ra hắn sớm đã phát hiện ra tôi rồi, chỉ là hắn không có lý do để bắt tôi về.

- Làm sao có thể?

Vẻ mặt Băng Lộ chấn động nhìn Vương Hạo, cô phát hiện quỹ tích số phận của Vương Hạo lại có thể thay đổi, hơn nữa tất cả đều hợp lý như vậy, hoàn toàn không tìm được một chút khuyết điểm nào.

Vương Hạo mỉm cười.

- Tôi hiện tại đang là người dân có xuất thân trong sạch trong vũ trụ, không có bất kì mối quan hệ nào với Vương Hạo, cô định lấy lý do gì bắt tôi trở lại?

- Anh...

Băng Lộ nắm chặt nắm đấm, hận không thể tiến lên đánh một quyền lên mặt của Vương Hạo.

Vẻ mặt hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu sùng bái nhìn Vương Hạo, lão đại này quả thực rất lợi hại, đùa giỡn với Đại diện Thiên Đạo và Ý thức vũ trụ, mà vẫn khiến cho bọn họ bó tay.

Vương Hạo nhíu mày.

- Tiểu Lộ Lộ, cô đuổi đến tận nơi này có phải là định hiến thân hay không?

Băng Lộ sợ hãi lập tức lui về phía sau, vẻ mặt cảnh giác nói.

- Vương Hạo, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn dám làm loạn với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Vương Hạo mỉm cười, không tiếp tục khiêu khích Băng Lộ.

Đối với một Đại diện Thiên Đạo điên cuồng như vậy, hắn càng thích linh vật có thể xoát bảo vật bất kỳ lúc nào hơn.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải có thực lực đó mới được.

Băng Lộ suy nghĩ một lát, mở miệng nói.

- Vương Hạo, tôi biết anh không tệ đến nỗi không có thuốc nào cứu được, cho nên tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện.

- Giúp đỡ?

Vẻ mặt Vương Hạo bất ngờ, hắn không nghĩ tới Băng Lộ lại có thể tìm hắn nhờ giúp đỡ.

Băng Lộ khẽ gật đầu, trầm giọng nói.

- Tôi từ Ý thức vũ trụ biết được, mười năm nữa bốn Đại Chí Tôn sẽ trở về, hơn nữa bốn người bọn họ vẫn muốn chém giết Thiên Đạo, cho nên tôi muốn anh ngăn cản bọn họ.

Vương Hạo bĩu môi.

- Cô yên tâm, không cần mười năm, tối đa năm năm, tôi nhất định sẽ giết Thiên Đạo.

- Khụ khụ...

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trong nháy mắt bị sặc, lão đại này chính là không chém chết đại diện Thiên Đạo tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Vẻ mặt Băng Lộ tối sầm lại, tức giận nói.

- Vương Hạo, Thiên Đạo làm sai, nhưng hắn cũng nhận được sự trừng phạt vì điều đó, anh vì sao vẫn không buông tha?

Vương Hạo thâm tình nhìn Băng Lộ, ngây ngốc nói.

- Thiên Đạo không chết, cô sẽ kế vị thế nào đây?

Trong lòng Băng Lộ run lên bần bật, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu Vương Hạo nói vậy là có ý gì.

Lẽ nào hắn định giết Thiên Đạo là vì Đại diện Thiên Đạo?

Nghĩ tới đây, trái tim nhỏ bé của Băng Lộ đột nhiên đập mạnh, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới ổn thỏa.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn mắt há hốc mồm, chọc ghẹo gái, chọc ghẹo nữ vương, chọc ghẹo nữ hán tử... Bọn họ đều đã gặp, nhưng tên này chọc ghẹo Thiên Đạo, cho dù là một Đại diện Thiên Đạo thì bọn họ chưa từng thấy qua.

Đồng thời, bọn họ cũng hoàn toàn quỳ bái Vương Hạo, khi người khác tán em gái gán đến mức vui vẻ, lão đại của bọn họ lại bắt đầu tán Thiên Đạo, sự chênh lệch này thực sự quá lớn, hoàn toàn không trên một Thứ Nguyên.

- Tôi không biết anh đang nói gì...

Băng Lộ nói tiếp, sau đó hoang mang rối loạn lập tức biến mất.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, Thiên Đạo thì đã sao, suy cho cùng cũng chỉ là một người, vẫn có thất tình lục dục của con người, chỉ cần đủ vô sỉ, như vậy vẫn có thể làm được.

Đồng thời, Vương Hạo cũng đang suy ngẫm, chuyện khi dễ Đại diện Thiên Đạo có nhiều phúc lợi như vậy, nếu như Băng Lộ thực sự trở thành Thiên Đạo, khi bắt nạt, tuyệt đối sẽ là tiết tấu bay nhanh!

Tiền Vạn Dương tiến lên hỏi.

- Lão đại, bây giờ chúng ta đi đâu đây? Đi tới vùng đất truyền thừa của Vũ Diệu Ma Thần sao?

Vương Hạo lắc đầu.

- Tạm thời không đi tới đó, hai người hộ pháp cho tôi, tôi cần phải luyện hóa Trái tim Thất Xảo Linh Lung.

- Trái tim Thất Xảo Linh Lung?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu liếc mắt nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghe qua đây là trái tim gì.

Nhưng thứ có thể khiến cho Vương Hạo coi trọng như vậy, chắc hẳn cũng không hề đơn giản.

Không lâu sau, một sơn động được đào ra, Vương Hạo ngồi xếp bằng ở trong sơn động tu luyện, hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu hộ pháp ở ngoài động.

...

Con đường tử vong.

Phi thuyền Thánh Lang Hào.

Trong phòng của Vương Hạo.

Ái Nhi đau đầu khẽ xoa ấn đường, chỉ thấy khắp trên giường đều là cà rốt được Vương Hạo chất đầy.

Tiểu Bạch đang ôm cà rốt ở trên giường ngủ say sưa, khóe miệng vẫn lộ ra một dòng nước đáng ngờ.

Sau khi Vương Hạo bị bắt, Tiểu Bạch đau lòng rất lâu, cô thấy như vậy cũng thương tâm.

Nhưng cô ngàn vạn lần không thể nghĩ tới, sau khi con thỏ này phát hiện trong Tiên Linh cầu có một ngọn núi cà rốt mà Vương Hạo để lại, lập tức từ trạng thái bi thương tỉnh táo lại.

Mỗi ngày đều là cuộc sống hoang đường: ăn cà rốt đến khi no, ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh.

Điều này cũng làm cho cô lập tức hiểu được, con thỏ này không phải thương tâm vì Vương Hạo bị bắt, mà thương tâm vì không có cà rốt ăn.

- Ô ô, ăn ngon, thỏ bảo bảo tôi còn muốn ăn, Vương Hạo chờ đấy, chờ thỏ bảo bảo tôi ăn no sẽ đi cứu anh...

Tiểu Bạch chu mỏ một cái, nước miếng lại chảy ra.

Ái Nhi thở dài, cô cảm giác trông cậy vào con thỏ này đi cứu Vương Hạo là không thể.

- Ầm...

Đúng lúc này, Chí Tôn Thần Thú Ấn trên trán Tiểu Bạch đột nhiên sáng lên, một khí tức cường đại trong nháy mắt bạo phát ra, hất bay tất cả cà rốt trên giường.

- Trời ạ!

Ái Nhi che môi đỏ mọng, vẻ mặt chấn động nhìn Tiểu Bạch, chỉ thấy Tiểu Bạch đang ngủ lại đột phá đến Vũ Thánh cấp ba.

- Quả nhiên là có chủ nhân yêu nghiệt thế nào, sẽ có dạng thỏ yêu nghiệt đó.

Ái Nhi miễn cưỡng cười một tiếng, cảm giác so với một người một thỏ này, cả đời này của cô thật sự quá thất bại!

Đúng lúc này, lão ma đầu nghe được động tĩnh đã đi đến.

Khi hắn nhìn thấy được cà rốt đầy đất, hắn không nhịn được nuốt nước miếng.

Ái Nhi hừ lạnh một tiếng.

- Bỏ đi, đây là đồ ăn vặt của Tiểu Bạch.

Lão ma đầu lưu luyến rời mắt đi, nhưng dù thế nào bóng dáng của những củ cà rốt này vẫn luôn hiện ra ở trong đầu của hắn

Ái Nhi nhíu mày, cảm giác những cà rốt hình như đặc biệt không đơn giản, nhất là đối với những yêu thú càng có sự hấp dẫn trí mạng.

Đồng thời, cô cũng phát hiện, sau khi Tiểu Bạch ăn rất nhiều cà rốt, tu vi nhanh chóng tăng lên, hình như căn bản không có bình cảnh.

- Ầm ầm ầm...

Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh vang lên, phi thuyền Thánh Lang Hào chấn động kịch liệt.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Ái Nhi và lão ma đầu vô cùng kinh ngạc.

Lăng Tiêu nhanh chóng vọt vào, giọng điệu cấp bách kêu lên:

- Không xong, chúng ta gặp phải tập kích, người tập kích chúng ta là Thập Toàn Dược Thần.

- Thập Toàn Dược Thần?

Ái Nhi không hiểu hỏi:

- Chúng tôi cùng hắn không thù không oán, hắn công kích chúng tôi làm gì?

Lăng Tiêu nở nụ cười khổ, bọn họ ở trên sòng bài của Dược Thần Hào đại sát bốn phương, sau đó đổi hết tất cả bảo bối do Dược Thần Hào tích góp trong cả thời gian dài.

Hơn nữa Vương Hạo và Lý Vân Dương ở trên Dược Thần Hào đại náo một hồi, phá hủy tới mức Dược Thần Hào hoàn toàn thay đổi, điều này có thể xem như là không thù không oán sao? Rõ ràng chính là thâm thù đại hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.