Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 103: Chương 103: Không có lý do đến ngủ với mình




Trong biệt thự.

Vương Hạo ngồi xếp bằng trong phòng, tu luyện Vũ Diệu Thiên Ma Quyết, hai chiếc bình trước mặt đã trống không, sắc mặt rất bình thản.

Bỗng nhiên, thân thể Vương Hạo chấn động mạnh. Cơ thể bỗng nhiên truyền ra âm thanh ngột ngạt, tỏa ra khí tức cuồng bạo.

Một luồng chân khí ở vùng Đan Điền bỗng nhiên di chuyển vào kinh mạch. Trong chớp mắt, chân khí giống như nước lũ vỡ đê, điên cuồng tràn vào cơ thể.

Ba kinh mạnh thông suốt tràn ngập chân khí. Trong tức khắc, Vương Hạo đột phá đến Võ Sư cấp ba.

- Hô...

Sau nửa ngày, Vương Hạo mở mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí, toàn thân khoan khoái dễ chịu không diễn tả nổi.

Trong cơ thể không có ám thương. Sau khi hắn dùng Linh Lộ, thì đã khôi phục như lúc ban đầu, cả người tràn ngập lực lượng.

Vù vù...

Vương Hạo đánh ra một quyền, quyền phong ác liệt, bịch, đã lưu lại một lỗ hổng trên tủ quần áo.

- Vương Hạo đi ra đây...

- Hôm nay, lão đại không ở nhà...

- Mẹ kiếp, mày bảo Vương Hạo đi ra đây..

- Tôi nói thật, lão đại không ở nhà.

- Hai đứa mày tránh ra, bọn chị đi vào tìm...

- ...

Hàng loạt tiếng cãi vã vang lên, Vương Hạo tò mò nhìn qua của sổ, thì trông thấy một đám phụ nữa đang muốn xông vào. Tiền Vạn Dương và Trần Diệu thì đang cố gắng ngăn cản.

- Tại sao có nhiều phụ nữ đến nhà như thế, còn chỉ mặt gọi tên muốn gặp mình.

Vương Hạo nghĩ một lát.

- Gần đây, mình cũng không sử dụng Dâm Trùng Mỉm Cười, những phụ nữ này không có lý dó gì đến ngủ với mình.

- Ồ! Đó là Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên. Hai cô bé đến làm gì.

Vương Hạo chú ý đến Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên đang đứng ở phía sau.

- Ai là Vương Hạo, mau mau đi ra đây...

Một sinh viên hung dũ, mang một đám người lao đến, vừa nhìn đã biết kẻ đến không thiện.

- Là Triệu Côn Tây, tại sao tên khốn này lại đến đây?

Trong đám người có người kinh hô.

- Chắc là đàn em của Triệu Côn Tây bị Vương Hạo đánh, cho nên đến báo thù.

Một cô gái cao ráo nói.

- Chúng ta nhường đường, không nên ảnh hưởng người khác báo thù.

Đội trưởng Nguyên Linh của câu lạc bộ Sắc Vi, bảo mọi người nép sang một bên.

- Bây giờ nên làm gì!

Tiền Vạn Dương kinh hồn bạt vía.

- Nói nhảm! Đương nhiên là ngăn lại, bây giờ lão đại đang tu luyện, nếu xảy ra sự cố gì thì làm sao.

Trần Diệu nuốt nước miếng. Mặc dù gã rất sợ hãi, nhưng vẫn không lui lại phía sau.

- Cút ngay!

Triệu Côn Tây bước đến trước mặt Tiền Vạn Dương và Trần Diệu mắng mỏ, tuôn ra khí tức bàng bạc.

- Võ Sư cấp bảy!

Tiền Vạn Dương và Trần Diệu nuốt nước miếng. Trán toát ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không lùi bước.

- Đứa nào muốn gây chuyện!

Vương Hảo nhảy từ trên lầu xuống, rơi xuống trước mặt Tiền Vạn Dương và Trần Diệu.

- Lão đại!

Tiền Vạn Dương và Trần Diệu nước mắt lưng tròng, rốt cuộc đợi được Vương Hạo xuất quan.

- Mày đánh đàn em của tao và cướp Linh Lộ của nó phải không?

Mặt Triệu Côn Tây hiện lên vẻ hung ác.

- Nếu mày không muốn bị đánh thành người tàn phế, thì lập tức giao 10.000.000 điểm cống hiến ra đây. Nếu không mỗi lần mày rời thành phố số 11, thì tao đánh mày một trận.

Triệu Côn Tây vừa dứt lời, thì tất cả mọi người đều giật mình, hóa ra Triệu Côn Tây tìm Vương Hạo, là vì 10.000.000 điểm cống hiến.

Chẳng qua điều này cũng đúng, Vương Hạo vừa nhập học Cơ Sở 11, thì rất nhiều sinh viên khóa trước biết Vương Hạo có 10.000.000 điểm cống hiến, nhưng vì tin Vương Hạo hối lộ hiệu trưởng lộ ra ngoài, khiến nhiều người không dám lộn xộn.

Nhưng bây giờ, hiển nhiên Triệu Côn Tây không nhịn được nữa. Gã định liều một phen. Dù sao 10.000.000 điểm cống hiến cũng rất nhiều.

- Một thằng rác rưởi mà cũng dám cướp điểm cống hiến của tao, mày chưa tỉnh ngủ đúng không?

Vương Hạo nhìn Triệu Côn Tây với một ánh mắt khinh bỉ, rồi móc ra súng tự động Ngân Lang, không hề nghĩ ngợi bắn Triệu Côn Tây một phát.

- Cái gì?

Con ngươi Triệu Côn Tây bỗng nhiên co rụt lại.

Mặc dù gã nghe nói Vương Hạo bắn đạn đạo trong thành phố và hối lộ hiệu trưởng.

Nhưng gã cho rằng phó hiệu trưởng Trương Trọng Quân nể mặt hiệu trưởng Chung Ly, cho nên tha cho Vương Hạo một lần. Nhưng bây giờ, Vương Hạo lại dám ra tay, chẳng lẽ gã không sợ đội chấp pháp đến bắt hay sao.

Triệu Côn Tây không suy nghĩ nữa, bèn vung tay lên, một thuẫn ánh sáng xuất hiện trước người.

Đùng...

Đạn bắn vào thuẫn ánh sáng, thì thuẫn ánh sáng xuất hiện gợn sóng, nhưng đáng tiếc là viên đạn đã bị cản lại.

- Tầm chắn năng lượng cấp ba.

Lông mày Vương Hạo nhíu lại, nhìn Cơ Giáp Cự Lang vẫn chưa tan băng nằm cách đó không xa, cảm thấy chuyện này khó giải quyết.

Thực lực bây giờ của hắn, không thể đánh vỡ được tấm chắn năng lượng cấp ba. Hắn chỉ có thể nhờ vào súng ống đạn dược và vũ khí khoa học kỹ thuật.

Nhưng trên người hắn, trừ súng tự động Ngân Lang và Cơ Giáp Cự Lang, thì không có trang bị nào có thể gây nên tổn thương cấp ba.

- Vương Hạo! Lần này mày chết chắc.

Triệu Côn Tây cười:

- Là do mày ra tay trước, còn tao là tự vệ, không muốn bị đánh thành tàn phế, thì giao điểm cống hiến ra đây,

Vương Hạo nhắm mắt lại, kêu gọi hệ thống:

- Ta nhớ trong hệ thống có súng ống tinh thông đúng không?

- Có! Học tập súng ống tinh thông, có thể đạt đến tỷ lệ chính xác một trăm phần trăm. Sức giật sau khi bắn cũng giảm xuống.

Hệ thống nói.

- Hối đoái, tăng lên Hồn Nhiên Thiên Thành luôn.

Vương Hạo cười một tiếng, có Mắt Cáo khám phá sơ hở, phối hợp với tỷ lệ chính xác một trăm phần trăm, lần này lại có thái giám xuất hiện.

- Reng reng, chúc mừng chủ nhân tiêu 50.000 điểm học tập súng ống tinh thông, đạt đến Dung Hội Quán Thông....

- Reng reng, chúc mừng chủ nhân tiêu 100.000 điểm, tăng súng ống tinh thông lên Đăng Phong Tạo Cực...

- Reng reng, chúc mừng chủ nhân tiêu 10.000.000 điểm, tăng súng ống tinh thông lên Hồn Nhiên Thiên Thành...

Hệ thống thông báo: Chủ nhân còn 45.650.000 điểm phản diện.

Vương Hạo lắc người một cái. Trong nhát mắt, khí chất thay đổi long trời lở đất, đó là một ngọn núi cao khiến người khác ngước nhìn, đó là khí chấn đặc biệt của Nhất Đại Tông Sư.

- Mẹ kiếp! Không thể nào!

Tiền Vạn Dương và Trần Diệu dụi mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh Vương Hạo học tập Quang Tốc Bộ. Chẳng lẽ bây giờ Vương Hạo vừa bắn mấy phát, thì đã lĩnh ngộ được súng ống tinh thông Hồn Nhiên Thiên Thành.

Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi cũng trợn mắt, kinh hoàng nhìn Vương Hạo. Chẳng lẽ tên yêu nghiệt này đã lĩnh ngộ súng ống tinh thông.

Nhất là Nhạc Huyên, cô luyện súng ống tinh thông đã mấy chục năm. Cô cũng phải nhìn ghi chép của cha, mới lĩnh ngộ được súng ống tinh thông Đăng Phong Tạo Cực.

Nếu Vương Hạo chỉ bắn mất phát mà đã lĩnh ngộ súng ống tinh thông Hồn Nhiên Thiên Thành, thì quả thật cô không thể hình dung được tâm trạng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.