Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 104: Chương 104: Xong đời




- Quá ngớ ngẩn!

Vương Hạo đạp bàn chân xuống đất, biến mất ngay tại chỗ.

- Không ổn, là bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Thành.

Triệu Côn Tây kinh hoảng. Trước đây, gã nghe nói Vương Hạo có rất nhiều chiêu tủ, một bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Thành, một kiếm chiêu Hồn Nhiên Thiên Thành và một cơ giáp hình thú cấp ba.

Chẳng qua cơ giáp hình thú cấp ba bị Trương Trọng Quân đóng băng, cho nên thời gian này không sử dụng được.

Bởi vì gã biết Vương Hạo không thể thương tổn gã, nên gã mới mang theo đàn em đến dọa dẫm Vương Hạo, để cướp điểm cống hiến.

Chẳng qua khi gã nhìn thấy bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Thành, thì rất ghen ghét. Tại sao một thiếu niên mới mười bảy tuổi lại lĩnh ngộ được, mà gã lại không lĩnh ngộ được.

Triêu Côn Tây không nghĩ đến thiên phú của Vương Hạo nữa. Gã vung tay lên, thuẫn ánh sáng bao phủ người gã không có góc chết.

Mặc dù tu vi của gã mạnh hơn Vương Hạo. Nhưng Vương Hạo đang cầm súng tự động Ngân Lang có sát thương cấp ba, nên không có chênh lệch.

Nếu chỉ tính sức sát thương, thì Vương Hạo có vốn liếng uy hiếp tính mạng gã.

Cho nên gã chắc chắn không liều mạng với Vương Hạo, mà gã đang chờ cơ hội. Gã đang chờ Vương Hạo không thể chịu được sức giật của súng tự động Ngân Lang, rồi đánh bại Vương Hạo.

Vương Hạo lao nhanh, hai con người lóe lên ánh vàng. Đường đi của năng lượng trong đất trời, hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.

Con Cáo Kiêu Căng mang theo kỹ năng Mắt Cáo, có thể nhìn thấy tất cả sơ hở của chiêu thức.

- Tìm được!

Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, trông thấy cổ tay của Triệu Côn Tây lóe lên một điểm đen nhỏ bằng mũi kim. Đó là nguồn năng lượng của thuẫn ánh sáng và tầm chắn năng lượng, có thể hình thành tấm chắn bảo vệ bản thân.

Vương Hạo bắn một phát, viên đạn lao đến, trúng ngay điểm đen to bằng mũi kim.

Két...

Lúc này, thuẫn ánh sáng trên người Triệu Côn Tây lóe một cái, rồi lập tức khôi phục như lúc ban đầu.

Nhưng Vương Hạo không cho Triệu Côn Tây có cơ hội phản ứng. Vương Hạo bắn hai phát liên tục, tất cả đều trúng một điểm.

Bộp

Trong nháy mắt, tấm chắn năng lượng trên cổ tay Triệu Côn Tây vỡ thành vô số mảnh, rồi rơi xuống đất.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, đều yên tĩnh, đầu óc trống rỗng.

Vương Hạo lại bắn trúng nơi kích hoạt tấm chắn năng lượng, nói đùa gì thế, hơn nữa còn bắn trúng ba phát liên tục.

Tầm chắn năng lượng là một sản phẩm khoa học kỹ thuật, có thể phòng ngự công kích. Nhưng chúng cũng có nhược điểm, đó chính là điểm phóng năng lượng trung tâm. Nếu nơi đó bị đánh trúng, thì tấm chắn năng lượng sẽ bị phá hủy trong nháy mắt.

Chẳng qua trải qua vô số năm nghiên cứu, điểm này được thu nhỏ lại bằng mũi kim, đồng thời có thể chịu được sức tấn công nhất định.

Những thần súng có thể bắn trúng phát thứ nhất, nhưng chưa chắc đã bắn trúng phát súng thứ hai, bởi vì tìm điểm này rất khó. Nhưng bây giờ, Vương Hạo lại bắn trúng ba phát liên tục, chuyện quái quỷ gì thế này.

- Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp, thế mà cũng lĩnh ngộ được...

Tiền Vạn Dương chửi mẹ kiếp ba lần, nhưng vẫn không biểu đạt được cảm xúc đang muốn phát điên của gã.

Nếu như trong cuộc thi tuyển, Vương Hạo có thể lĩnh ngộ Quang Tốc Bộ rất nhanh. Đó là vì Vương Hạo đã lĩnh ngộ Thiểm Điện Bộ Hồn Nhiên Thiên Thành. Nhưng cảnh trước mắt thì giải thích thế nào.

Chẳng lẽ tất cả võ kỹ ở trong tay Vương Hạo, đều chỉ nhìn một chút, hoặc dùng mấy lần là lên cấp Hồn Nhiên Thiên Thành.

Nếu như thế, thì các cường giả đời này sống sao nổi.

Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên cũng che miệng. Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ chấn động. Vương Hạo lại lĩnh ngộ được súng ống tinh thông Hồn Nhiên Thiên Thành. Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì.

Đồng thời hai cô cũng rất hối hận, tại sao mình lại đến đây, vô duyên vô cớ bị đả kích.

- Lần này xong đời.

Trần Diệu đờ đẫn, lẩm bẩm.

- Xong đời cái gì?

Tiền Vạn Dương tò mò hỏi.

Trần Diệu rùng mình một cái nói:

- Người đàn ông Triệu Côn Tây này sẽ xong đời.

Ầm...

Trần Diệu vừa dứt lời, thì tiếng súng lại vang lên, háng Triệu Côn Tây phun ra máu.

- A...

Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, khiến người ở chỗ này, dù nam hay nữ đều rùng mình.

- Reng reng, chúc mừng chủ nhân đoạt tử tuyệt tôn người khác, thu được 10.000 điểm phản diện.

- Đúng là xong đời...

Ngược lại Tiền Vạn Dương hút vào một ngụm khí lanh. Tại sao lão đại lại thích bắn vào của quý của người ta đến thế!

- Hô...

Vương Hạo thổi khói bay ra từ họng súng tự động Ngân Lang, giết người cũng được 10.000 điểm phản diện, nát trứng cũng được 10.000 điểm phản nhiên, đã thế người đó vẫn còn sống, sau này còn có thể chửi mình, có thể tăng lên ít điểm phản diện.

Nếu chữa trị xong, còn có thể bắn tiếp, kiếm được nhiều điểm phản diện hơn giết người, quả thật đang kiếm điểm phản diện theo kiểu BUG.

Nếu như bây giờ, những sinh viên đang nằm trong viện biết được suy nghĩ của Vương Hạo, nhất định sẽ không do dự bắn một phát vào trán để tự sát. Loại đau đớn này, họ không muốn đau thêm lần nữa.

Phải biết rằng nó không chỉ đau đớn về mặt thể xác, mà còn đau đớn về mặt tinh thần, thậm chí tâm lý cũng có vấn đề.

- Lão đại! Anh không sao chứ.

Đàn em của Triệu Côn Tây vội vàng chạy lại, đỡ Triệu Côn Tây dậy.

Ầm ầm ầm...

Nhưng tiếng súng lại vang lên , đàn em của Triệu Côn Tây nhao nhao trúng đạn, dưới háng đều phun máu.

- Reng reng, chúc mừng chừng chủ nhân đoạn tử tuyệt tôn người khác, tổng cộng thu được 140.000 điểm phản diện.

- Các cô tìm tôi làm gì?

Vương Hạo xử lý xong đám Triệu Công Tây, bèn nhìn đám sinh viên nữ.

- Không có gì! Chúng tôi còn có việc, nên đi trước.

Nguyên Linh vội vàng đứng ra, mang theo chị em chạy trốn.

Mặc dù tu vi của các cô đều cao hơn Vương Hạo. Nhưng các cô trông thấy bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Thành của Vương Hạo, thì các cô chắc chắn không bắt được Vương Hạo.

Nếu thằng này muốn bắn vào chỗ đó của các cô. Có lẽ gã sẽ dùng cây súng của đàn ông...

Thành viên của câu lạc bộ Sắc Vi nghĩ đến đây, bèn tăng tốc, Các cô biểu thị: Đời này, các cô không muốn nhìn thấy Ma Vương Nát Trứng này.

- Đồ điên!

Vương Hạo choáng váng, sau khi gọi hắn ra, lại không làm gì.

- Lão đại! Anh không nên tức giận. Những sinh viên nữ đó đều thầm mến anh. Chẳng qua người ta ngượng ngùng thôi.

Trần Diệu bước lại, vuốt mông ngựa.

- Thì ra là vậy.

Vương Hạo gật đầu.

- Nếu những cô gái đó không dám nói chuyện, vậy chú hãy đi gặp mấy cô gái đó, bảo họ đêm nay đến phòng anh, trò chuyện cuộc sống Đại học trong sáng.

- Khụ khụ...

Trong nháy mắt, Trần Diệu ho sặc sụa. Thanh danh của anh thối như thế nào, chẳng lẽ anh không biết hay sao. Thế mà anh còn muốn tìm em gái nói chuyện cuộc sống Đại học trong sáng.

Tiền Vạn Dương nhìn lên trời, không muốn trả lời...&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.