- Hai vị Võ Thánh đại nhân cố lên, ta phải rút lui trước đây.
Ngưu Khí làm một thủ thế cố lên, sau đó nhanh chóng leo lên một chiếc phi thuyền xông lên trời.
Đồng thời, các Dị tộc trên Dị tộc tinh cũng kinh hoàng chạy lên phi thuyền, sau đó phóng vào trong vũ trụ.
Khải Long, Mạc Cáp không bắt mấy người Ngưu Khí ở lại, dù sao đây cũng là đại chiến cấp bậc Võ Thánh, bọn Ngưu Khí mà ở lại thì cũng chỉ làm pháo hôi mà thôi.
Bây giờ bọn họ cần đột phá được vòng vây của tám vị Võ Thánh Nhân tộc, sau đó cố gắng trốn chạy, vậy thì sau này mới có cơ hội trả thù Nhân tộc.
Khải Long nhìn tám vị Võ Thánh Nhân Tộc đang hằm hằm trên bầu trời, nói.
- Nhân Tộc không thèm giữ mặt mũi gì nữa à? Vậy mà phá bỏ hiệp ước trước.
Tô Mộc hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, đó là do Dị tộc các ngươi khiêu khích trước, giết Nhân tộc chúng ta xong, còn muốn chúng ta giữ chữ tín với đám người ác ôn các ngươi à? Nếu hôm nay không giết cho các ngươi máu chảy thành sông, thì chúng ta phải xin lỗi vài tỷ đồng bào nhân tộc đã chết.
Mạc Cáp cười lạnh nói.
- Nhân tộc các ngươi phách lối cái gì chứ, lần này kéo tám Võ Thánh đến đây, ta xem các ngươi làm sao giữ nổi tiền tuyến, đến lúc đó các ngươi sẽ giống như Dị tộc chúng ta bây giờ thôi.
Hoa Tử Húc nhếch miệng.
- Không cần các ngươi phải lo lắng, chúng ta đã xuất kích toàn quân, tiêu diệt toàn bộ đội quân chủ lực của Ám Tinh Linh tộc rồi.
Đồng tử của Khải Long co rụt mạnh.
- Cái gì? Các ngươi làm vậy là khiêu khích Ám Tinh Linh tộc, chẳng lẽ không sợ đại quân của bọn chúng giết đến sao?
Võ Thiên Luân dùng tay vuốt chòm râu, cười nói.
- Dù sớm hay muộn thì trận chiến này cũng sẽ thăng cấp, chi bằng thăng cấp luôn cho rồi.
Khải Long hoảng sợ nói.
- Lũ điên các ngươi, chỉ vì ngăn chặn Dị tộc ta quật khởi, lại thăng cấp chiến tranh từ sớm, chẳng lẽ các ngươi không biết làm vậy sẽ có rất nhiều binh sĩ chết trận sao?
Vương Côn Luân lạnh lùng nói.
- Binh sĩ hi sinh cũng được, chúng ta cần một hậu phương yên ổn.
Mạc Cáp phẫn nộ hỏi.
- Chẳng lẽ nhân tộc các ngươi phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta mới cam lòng sao? Sao không cho Dị tộc một chút yên ổn chứ?
- Không phải đồng loại của ta, tất nhiên phải diệt, đừng nói nhiều, các ngươi chịu chết đi.
Tô Mộc hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đánh về phía hai Võ Thánh Dị Tộc.
- Muốn giết chúng ta sao? Không có cửa đâu!
Hai Võ Thánh Dị Tộc đều quyết tuyệt, đến lúc này rồi thì chỉ có thể liều một trận.
....
Trong vũ trụ đen nhánh.
Hơn mười chiếc chiến hạm Dũng Sĩ đang chạy.
Bên trên gắn cờ của quân đoàn tứ đại vương bài của Quân Bộ và cờ của phủ Tổng Thống.
Lúc này, Đại tư lệnh Quan Tân Hùng đang thảo luận với Tổng Thống để xử lý Vương Hạo thế nào.
- Bản tư lệnh nhận được tin tức, Thiếu Soái quân trong tay thằng nhóc Vương Hạo rất mạnh, nếu bọn chúng liều mạng thì chúng ta cũng không có chỗ tốt.
Sắc mặt của Quan Tân Hùng âm trầm, hắn không ngờ rằng Vương Hạo lại phát triển nhanh đến thế.
Tổng Thống gật đầu.
- Nếu mà thực lực của hai chúng ta giảm sút vì nội đấu, chắc chắn không nói rõ được với mấy lão già kia đâu.
- Vậy nên chúng ta phải tìm ra biện pháp vẹn toàn, nếu có thể diệt Vương Hạo mà không tốn một binh lính nào thì càng tốt.
Quan Tân Hùng gãi gãi cằm, tự hỏi.
Tổng thống thở dài nói.
- Vương Hạo đã diệt hết đám thám tử mà chúng ta cài vào trong Thiếu Soái Quân, làm cho chúng ta không thể nắm rõ được thực lực của hắn, chỉ biết Thiếu Soái Quân rất mạnh, lại không biết mạnh đến mức nào.
Quan Tân Hùng tức giận vỗ bàn.
- Con rùa đen đáng chết này, sao hắn có thể quản được chặt Thiếu Soái Quân thế chứ, làm cho thám tử của chúng ta không chui vào nổi.
- Báo!
Một binh lính đi vào báo cáo.
- Đại tư lệnh, Tổng Thống đại nhân, vừa rồi người bên Thiên Ma Tinh truyền tin đến, Thiên Ma Tinh bị nổ tung, những người sống sót còn lại đã bị Thiếu Soái Quân đưa đi.
- Cái gì?
Quan Thư Hùng bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng hỏi lại.
- Vậy trong số những người sống sót kia có Vương Thiên Dật không?
Binh sĩ trả lời thật lòng.
- Bởi vì trước đó Thiếu Soái Quân đã phong tỏa Thiên Ma Tinh, không cho người khác đến gần, nên chúng ta không biết Trấn Uy Nguyên Soái còn may mắn sống sót nữa không.
Sắc mặt Tổng Thống cũng lạnh xuống.
- Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Ngay cả người còn sống hay không cũng không biết sao?
Binh sĩ cười khổ nói.
- Tổng Thống đại nhân, Thiếu Soái Quân là một đám lưu manh có tiếng, bọn chúng không thèm nói chuyện lý lẽ gì hết, chỉ cần có người dám đến gần Thiên Ma Tinh, chắc chắn sẽ bị đánh một trận, thậm chí đánh cho đến chết mới thôi, hơn nữa, chúng ta cũng không có thám tử, nên không thể biết được tin tức bên trong.
- Thiếu Soái Quân đáng chết, sao có thể mạnh như vậy được?
Sắc mặt Tổng Thống trở nên âm trầm đáng sợ.
Quan Tân Hùng xua tay, ý bảo binh sĩ lui xuống.
- Xem ra, bây giờ chúng ta không thể không diệt trừ Vương Hạo nữa rồi, nếu như cho hắn thêm hai năm nữa, chắc chắn chúng ta sẽ phải chết trên tay hắn.
Tổng Thống gật gật đầu, cảm thấy Quan Tân Hùng nói rất có lý.
Nói đi nói lại, trong tay Vương Hạo có nhiều Tinh Thạch truyền thừa như thế, bọn họ không thể để cho Vương Hạo sống sót được, nếu không đợi đến lúc bình dân quật khởi, chắc chắn địa vị của quý tộc sẽ bị giảm mạnh.
Nếu lòi ra một yêu nghiệt như Vương Thiên Dật nữa, chắc chắn đường của quý tộc bọn họ sẽ đi vào ngõ cụt hết.
Quan Tân Hùng gãi gãi cái cằm.
- Bây giờ chúng ta không rõ thực lực của Thiếu Soái Quân, hơn nữa Vương Thiên Dật có trở về hay không cũng không ai biết được, lại cộng thêm Vương Hạo có nhiều chỗ dựa như thế, có tiêu diệt được hắn không cũng khó nói.
Tổng Thống thở dài.
- Gần đây ta nhận được nhiều tin tức từ công hội dược tề, công ty Thiên Hỏa, bọn họ nói chúng ta mà dám đụng đến Vương Hạo, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Quan Tân Hùng cười lạnh một tiếng.
- Nếu bọn chúng muốn ở chung một chỗ làm kẻ mất nước, vậy thì để cho bọn chúng đến đây đi.
Tổng Thống lo lắng nói.
- Lỡ như bọn họ không quan tâm gì hết mà tìm chúng ta báo thù thì sao? Vậy thì chúng ta gặp phiền phức lớn rồi.
Quan Tân Hùng xua tay, trong mắt hiện lên sự tàn khốc.
- Lão phu đoán là bọn họ không dám đánh bạc vậy đâu.
Tổng Thống gật đầu.
- Ta cũng biết là bọn chúng không dám.
Quan Tân Hùng cười lạnh nói.
- Chỉ cần bọn họ dám ra tay, vậy thì lão phu sẽ được lợi lớn, chỉ cần Ám Tinh Linh Tộc bị đánh lui, lão phu đảm bảo sẽ thay máu toàn bộ liên bang Stars, dù là công hội dược tề hay là công ty Thiên Hỏa thì cũng phải chết sạch.
Tổng Thống nhắm hai mắt lại, trong lòng nhắc nhở mình phải cẩn thận Quan Thư Hùng mới được, lão hồ ly này không chỉ xảo quyệt, mà còn có gan làm thật.
- Báo!
Một binh lính chạy vào báo.
- Đại tư lệnh, Tổng Thống đại nhân, Lăng Tiêu công tử đến gặp mặt.
- Lăng Tiêu?
Tổng Thống nhìn về phía thị vệ trưởng của mình, cũng là phụ thân của Lăng Tiêu, Lăng Biển.
Lăng Biển lắc đầu.
- Gần đây Tiêu Nhi ở chung một chỗ với Vương Hạo, ta cũng không biết hắn đang làm gì ở đó.
Sắc mặt của Tổng Thống vẫn bình tĩnh, chỉ gật đầu mà không hỏi nhiều.
- Gọi Lăng Tiêu vào đây.
Lăng Biển nhìn Tổng Thống, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, hắn đã đi theo ngài ấy nhiều năm như thế, sao không biết khi vẻ mặt này của Tổng Thống xuất hiện, cũng có nghĩa là hắn đã bị nghi ngờ.
Thậm chí gần đây Lăng Biển còn phát hiện có người đang theo giõi hắn, kết hợp với tình hình bây giờ, có lẽ là Tổng Thống đã nghi ngờ hắn từ lâu...
---------------