Không lâu sau, Lăng Tiêu đi vào.
Quan Tân Hùng lạnh lùng nói.
- Lăng Tiêu, ngươi là đại biểu của Thiếu Soái Quân đến đây sao?
Lăng Tiêu gật đầu, chắp tay nói.
- Tổng Thống đại nhân, đại tư lệnh khỏe, lần này ta đại biểu cho Thiếu Soái Quân mời hai vị đến Thiếu Soái Tinh đàm phán.
- Đàm phán? Giữa chúng ta và Vương Hạo có gì mà đàm phán chứ?
Hai con mắt của Tổng Thống lóe lên sự tàn khốc.
- Quay về nói cho Vương Hạo biết, kêu hắn rửa sạch cổ đợi chúng ta đến chém.
Lăng Tiêu bĩu môi.
- Nếu các ngươi sợ thì có thể không đi!
Quan Tân Hùng trợn tròn mắt.
- Lão phu mà sợ một thằng nhóc xấu xa sao? Đợi lão phu mang cả đại quân đến Thiếu Soái Tinh, chắc chắn sẽ rút gân lột da Vương Hạo.
Lăng Tiêu mỉm cười.
- Vậy chúng tôi ở Thiếu Soái Tinh đợi Đại Tư Lệnh và Tổng Thống đến!
Nói xong, hắn cúi đầu với phụ thân Lăng Biển, sau đó xoay người rời đi, hoàn toàn không nói nhảm câu nào, hắn dùng hành động này báo cho mọi người biết, hai cha con bọn họ thuộc hai trận doanh khác nhau.
Lăng Biển thở dài, hắn hi vọng Lăng Tiêu đến Phủ tổng thống, nhưng trong lòng thì muốn Lăng Tiêu đi theo Vương Hạo hơn, bởi vì hắn cảm thấy đi theo Vương Hạo mới có tương lai.
- Đường đi là tự mình chọn, ba ba ủng hộ con.
Lăng Biển thầm nghĩ.
- Hừ!
Quan Tân Hùng hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi nghĩ đây đây là chỗ nào, muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?
Lăng Tiêu xoay người lại, thản nhiên nói.
- Làm sao? Chẳng lẽ đại tư lệnh muốn bắt ta lại để tế cờ sao?
Tổng Thống xua tay.
- Nhìn mặt mũi của cha ngươi, chúng ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta mong là kẻ lạc đường như ngươi sẽ biết quay đầu, ngươi phải biết, dù Vương Hạo phất lên thì hắn cũng chỉ có một mình, lại còn dám đối nghịch với chúng ta, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Lăng Tiêu bĩu môi, quay người tiếp tục rời đi.
Đôi mắt của Quan Tân Hùng lóe ra ánh sáng lạnh, giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Lăng Biển, đưa con trai này của ngươi có thể trở thành nội ứng của chúng ta được không?
Lăng Biển lắc đầu.
- Ta cũng không biết!
Tổng Thống xua tay.
- Vậy ngươi đi hỏi nó thử xem.
- Vâng!
Lăng Biển ôm tay, sau đó quay người đuổi theo Lăng Tiêu.
Quan Tân Hùng híp mắt nói.
- Hình như ngươi không tin Lăng Biển? Đó là đệ nhất thị vệ trưởng dưới tay ngươi đấy!
Tổng Thống thở dài.
- Lăng Biển là người quá nặng tình, năm đó hắn và Vương Thiên Dật quen thân nhau, nên ta không chắc là hắn có bán đứng chúng ta không.
Quan Tân Hùng gật gật đầu.
- Vậy thì lúc cần thiết, Lăng Biển có thể trở thành con tin cho chúng ta.
- Ngươi đúng là độc ác!
Trong lòng Tổng Thông cảnh giác cao độ.
Quan Tân Hùng cười lạnh một tiếng.
- Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu.
Tổng Thống hít sâu một hơi, nói tránh đi.
- Chúng ta đi Thiếu Soái Tinh thật sao? Ngươi không sợ Vương Hạo lại giở trò gì nữa à?
Quan Tân Hùng hừ lạnh khinh miệt.
- Một chút binh lực của Thiếu Soái Quân thì làm được gì? Dù lấy một địch trăm, lão phu cũng có thể diệt hắn, sợ hắn mới lạ.
Tổng Thống nghĩ lại, cũng cảm giác có lý.
Tục ngữ có nói, trước mặt thực lực chân chính, tất cả âm mưu đều vô dụng.
Mà binh lực của bọn họ nhiều gấp mấy lần của Vương Hạo, lại có hỏa lực cường đại trợ giúp, chỉ bằng Thiếu Soái Quân trong tay Vương Hạo, còn chưa nhấc lên được sóng gió gì.
Nhưng điều đáng lo là Vương Thiên Dật có sống sót ra khỏi Thiên Ma Tinh được hay không, nếu như thoát khốn, vậy thì sẽ phiền phức lớn.
Nhưng nghĩ lại thì phiền phức này cũng không lớn lắm, cùng lắm thì Quan Thư Hùng ra tay là có thể giải quyết được.
. . .
Dị tộc tinh.
Khắp nơi đều có mùi vị khói lửa.
Sau khi một trận chiến kinh thiên động địa xảy ra, toàn bộ thể tích Dị tộc tinh đã thu hẹp lại chỉ còn một phần ba.
Lúc này, tám vị Võ Thánh Nhân tộc thở hổn hển, nhìn Thiên Long Nhân, Mạc Cáp đang hấp hối trên mặt đất.
Ngay cả Bán Nhân mã Khải Long, sau khi được Mã Cáp dùng toàn lực yểm hộ, đã thành công chạy thoát.
Nhưng dù sau này có thể lành được vết thương, nhưng lực chiến đã giảm xuống rất nhiều, không tạo thành sự uy hiếp cho bọn họ nữa.
Tô Mộc cầm lấy vòng tay trí năng của Mạc Cáp, gửi đi tin tức cho những Dị tộc khác, để cho Vương Hạo, cũng chính là Ngưu Ma Vương tạm thời ngồi vào vị trí Thủ lĩnh của Dị tộc.
- Tô lão đầu, như vậy có được không?
Vũ Thiên Luân hỏi.
Tô Mộc lắc đầu.
- Ai biết, bây giờ muốn hậu phương của Nhân tộc được yên ổn, chỉ có thể để cho Vương Hạo trở thành thủ lĩnh Dị tộc, như vậy mới có thể làm cho Dị tộc không đi ra quấy phá.
Hoa Tử Húc gật nhẹ đầu.
- Thằng nhóc Vương Hạo này đã làm nhiều chuyện vì Dị tộc như thế, ta nghĩ hắn có tư cách để trở thành Thủ lĩnh của Dị tộc.
Vương Côn Luân thở dài nói.
- Mong là như vậy, thời buổi bây giờ đúng là rối loạn thật.
. . .
Thiên Xà Tinh.
Trụ sở bí mật của Dị tộc.
Bên trong có năm chiếc mẫu hạm sử thi đang được chế tạo.
Lúc này, chiến hạm Thiếu Soái Quân Số 1 đáp xuống trên Thiên Xà Tinh.
Bên cạnh có rất nhiều Dị tộc dùng ánh mắt đề phòng nhìn đám người Vương Hạo, trước đó bọn họ không nhận được tin tức, nên tuyệt đối sẽ không cho Vương Hạo đưa năm chiếc mẫu hạm sử thi ra khỏi tinh cầu.
Dù người này là Anh Hùng của Dị tộc bọn họ cũng vậy, Ngưu Ma Vương cũng không được.
Tiền Vạn Dương đi lên đưa tin.
- Lão Đại, Ngưu Khí truyền tin tức đến, hai vị Võ Thánh Dị tộc đã đồng ý để cho ngài mang mẫu hạm sử thi đi, đồng thời hai vị Võ Thánh Dị tộc cũng bị tám vị Võ Thánh Nhân tộc vây công.
Vương Hạo gật nhẹ đầu.
- Nói cho mấy người Ngưu Khí biết, để cho hắn tìm chỗ nào đó để trốn, chờ ít ngày nữa ta sẽ đón bọn họ về.
- Được, lão Đại!
Tiền Vạn Dương mở ra vòng tay trí năng gửi tin tức.
Vương Hạo quay đầu nhìn về phía những Dị tộc đang đề phòng kia.
- Bây giờ các ngươi có cho ta đưa mẫu hạm sử thi đi không?
Một Dị tộc nhận được một tin tức, đây là tin nhắn của Mạc Cáp gửi đến, trên đó viết toàn bộ Dị tộc phải rút lui khỏi địa bàn Nhân tộc, đồng thời để cho Ngưu Ma Vương tạm thời làm thủ lĩnh Dị tộc.
- Ngưu Ma Vương đại nhân, vừa rồi đã đắc tội, mong ngài chớ trách.
Tên Dị tộc kia vội vàng nói xin lỗi.
Vương Hạo xua tay.
- Đừng có nói nhảm, nhanh đóng gói năm chiếc mẫu hạm sử thi lại để ta mang đi.
- Rõ!
Các dị tộc cung kính trả lời, sau đó nhanh chóng đi kéo mẫu hạm sử thi.
Trần Diệu nói nhỏ.
- Lão Đại, Khải Long lại cho ngài làm thủ lĩnh Dị Tộc, có phải là do bọn họ không trốn thoát được không?
Vương Hạo nhún vai.
- Trốn được không thì ta không biết, nhưng ta chắc chắn là bọn họ đã bị thương nặng, nên không có thời gian quản lý Dị Tộc nữa.
Tiền Vạn Dương đi lên chúc mừng.
- Chúc mừng lão Đại đã nắm Dị Tộc vào trong tay, có thêm mười mấy ức đại quân.
- Mười mấy ức đại quân! ?
Vương Hạo nhếch miệng.
- Đều là một đám phế vật cả, sao có thể so sánh với Thiếu Soái Quân của ta.
Trần Diệu liên tục gật đầu.
- Lời này của Lão Đại quá đúng, mặc dù bây giờ Thiếu Soái Quân chỉ có 50 vạn người, nhưng mỗi người đều có thể lấy một đánh trăm, nếu bọn họ mà dùng thêm Hỏa Liên Bản Nguyên mà lão đại mang về, thì dù một đấu năm trăm cũng không là vấn đề.
- Dùng một đấu năm trăm? Đây cũng không phải là mục tiêu của ta.
Khóe miệng của Vương Hạo nhếch lên.
- Mục tiêu của ta là, bất kỳ một thế lực nào trong vũ trụ, chỉ cần nghe đến ba chữ Thiếu Soái Quân, thì đều run lẩy bẩy.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu kích động nói.
- Nguyện đi theo lão Đại, vang danh vũ trụ!
Vương Hạo vẫy vẫy tay.
- Vậy thì chỗ này giao cho các ngươi, ta đi tìm Hạ Vi Vi và mấy cô kia đây, mấy ngày không gặp nhớ chết đi được.
Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vuốt vuốt mi tâm, cảm thấy thật đau đầu, đúng là không thể trông cậy vào vị lão đại này nghiêm túc một chút được.
Chỉ chốc lát, phi thuyền Quang Long bay khỏi Thiên Xà Tinh, phóng về phía vũ trụ đen nhánh. . .
===========