Địa Cầu.
Cội nguồn bắt đầu của Nhân loại.
Một chiếc phi thuyền Quang Long đáp xuống trang viên của Hạ gia.
Mẹ của Hạ Vi Vi, Lâm Tuyết Dao dẫn theo một đám người nữa, mỉm cười chào đón Vương Hạo, trong đó có cả Hạ Vi Vi mặt mũi không tình nguyện.
Mà ở bên cạnh Hạ Vi Vi, còn có hai cô gái khác là Tuyết Thiên Cầm và Nhạc Huyên.
- Cái đồ lưu manh kia không có việc gì lại đến Hạ gia làm gì! ?
Tuyết Thiên Cầm nhịn không được hỏi.
- Cái này, cái này, ai mà biết. . .
Gương mặt xinh đẹp của Nhạc Huyên đỏ ửng lên, cô chân trước vừa rời khỏi Thiếu Soái Quân, chân sau Vương Hạo đã đuổi theo, chẳng lẽ hắn đang theo đuổi cô?
Nghĩ đến đây, Nhạc Huyên cảm thấy trong lồng ngực mình có con nai đang nhảy loạn, trong đầu cũng miên man suy nghĩ.
Nếu như Vương Hạo thổ lộ với mình, vậy thì cô có nên đồng ý không nhỉ?
Ngay khi Nhạc Huyên đang bối rối, Vương Hạo đã dẫn theo Tiểu Bạch xuống khỏi phi thuyền, phía sau còn có lái xe chuyên dụng của hắn, người nhân tạo Linh Linh.
- Vi Vi, Tuyết Cầm, Huyên Huyên.
Linh Linh cực kỳ vui vẻ, chạy nhanh đến chỗ ba cô gái.
- Ai ôi, được chị Lâm tự mình ra đón, đúng là làm cho ta thụ sủng nhược kinh thật.
Vương Hạo giang hai cánh tay, đi lên cho Lâm Tuyết Dao một cái ôm.
Lâm Tuyết Dao mỉm cười nói.
- Thiếu Soái đại nhân đến Hạ gia, tất nhiên Hạ gia chúng ta phải dùng lễ nghi cao nhất để tiếp đón rồi.
- Ai ôi, Lâm tỷ tỷ đúng là quá biết cách nói chuyện, nếu ta sinh ra sớm hơn mấy chục năm, chắc chắn không phải Lâm tỷ tỷ thì không cưới rồi.
Vương Hạo thành thật nói.
- Khanh khách. . .
Lâm Tuyết Dao che miệng cười nói.
- Thiếu Soái đại nhân đúng là giống như trong truyền thuyết vậy, rất hài hước thú vị!
- Hài hước thú vị?
Hạ Vi Vi trợn trắng mắt, nói thầm.
- Ta thấy là vô sỉ hạ lưu thì đúng hơn.
- Vi Vi, bình thường ta dạy con lễ nghi đâu hết rồi.
Hạ Vi Vi bị dọa cho co đầu rụt cổ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thấy như vậy, cuối cùng Vương Hạo cũng hiểu được cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở trước mặt người ngoài thì Hạ Vi Vi là một con cọp cái, nhìn thấy cái gì khó chịu thì chắc chắn sẽ cấu xé.
Nhưng trước mặt Lâm Tuyết Ngọc, Hạ Vi Vi chỉ là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, ngoại trừ ngoan ngoãn thì còn biết nghe lời.
Lâm Tuyết Ngọc nói lời xin lỗi.
- Thiếu Soái đại nhân chê cười rồi, Vi Vi từ nhỏ đã bị làm hư, mong ngài tha thứ.
- Không sao đâu, ta rất thân với Vi Vi đấy, tất cả mọi người đều là bạn bè lâu năm cả.
Hạ Vi Vi đi đến trước mặt Hạ Vi Vi, hắn vươn tay nắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi Vi, bóp cho nó biến dạng.
- Vương Hạo...
Hạ Vi Vi nghiến răng nghiến lợi, nhưng sợ mẹ vẫn bên cạnh nên không dám bộc phát, chỉ có thể nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Lâm Tuyết Ngoc lắc đầu bật cười, nói.
- Không biết lần này Thiếu Soái đại nhân đến Hạ Gia chúng ta làm gì vậy?
Vương Hạo bỏ móng vuốt ra khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vi Vi, nghiêm túc nói.
- Lần này ta đến Hạ Gia là để thực hiện một vụ làm ăn có lợi nhuận lớn.
- Một vụ làm ăn lợi nhuận lớn?
Lâm Tuyết Ngọc đề cao cảnh giác, theo tin tức mà trước đây bà nhận được, mỗi lần Vương Hạo hợp tác với người khác, cuối cùng đều bị lừa cho táng gia bại sản hết.
Xa xôi gì đâu, nhìn tổ chức khủng bố DY thì biết ngay.
Vốn dĩ Thất Ma lão đầu vui mừng vì nhận được năm chiếc chiến hạm Dũng Sĩ, còn có thể kết minh với Vương Hạo, rồi ăn sạch hai nhà hắc bạch.
Nhưng kết quả thì sao?
Đại bản doanh của tổ chức khủng bố DY bị Vương Hạo bắt gọn, năm chiếc chiến hạm Dũng Sĩ thì chưa thấy đâu, vậy mà quân số đã thương vong hơn một nửa, thậm chí đến giờ vẫn chưa khôi phục lại được.
Nên dù bà muốn hợp tác với Vương Hạo, chắc chắn phải tìm mấy trăm vị chuyên gia nghiên cứu hiệp định, hơn nữa phải họp bàn ba ngày ba đêm mới dám trả lời Vương Hạo.
Vương Hạo gật đầu.
- Gần đây ta phát hiện ra, trang bị của quân đội Vương Bài của đội hộ vệ phủ Tổng Thống không tốt bằng trang bị của tư quân Hạ Gia, nên ta định dùng 200 vạn bộ trang bị của đội quân Vương Bài đổi 50 vạn trang bị của Hạ Gia.
- 200 vạn bộ? Ngươi lấy đâu ra nhiều trang bị như thế?
Lâm Tuyết Ngọc ngạc nhiên kêu lên, bà bị con số này dọa sợ.
Vương Hạo nhún vai.
- Đây là đồ Dị tộc tặng cho ta.
- Dị tộc tặng cho ngươi?
Chân mày lá liễu của Lâm Tuyết Ngọc nhăn lại, sau đó lập tức hiểu rõ 200 vạn bộ trang bị này từ đâu đến.
Nếu bà nhớ không nhầm, lần trước Dị Tộc cắt đất đền tiền, bên trên phải đưa cho bọn chúng 200 vạn bộ trang bị.
- Vương Hạo, lá gan ngươi thật lớn, dám giấu diếm cả hai bên.
Hạ Vi Vi tức giận xoa xoa khuôn mặt bị bóp đến đỏ hồng, nếu có thể cắn chết Vương Hạo, chắc chắn cô sẽ là người đầu tiên nhào lên.
Vương Hạo kêu lên.
- Hạ cô nương, mặc dù chúng ta quen thâ, nhưng cô dám nói oan uổng cho ta, chắc chắn ta sẽ nói với luật sư gửi đơn kiện, tố cáo cô tôi phỉ báng.
Hạ Vi Vi hầm hừ trừng mắt nhìn Vương Hạo, sau đó lôi kéo Linh Linh, Tuyết Thiên Cầm, Nhạc Huyên rời đi, cô không muốn thấy mặt tên lưu manh Vương Hạo này thêm phút nào nữa.
Lâm Tuyết Ngọc lắc đầu bật cười, xem ra bà đã hiểu rõ, mục đích lần này của Vương Hạo rồi, chính là muốn xử lý sách nhóm trang bị không thể lộ ra ánh sáng này.
Nếu như không thể tẩy trắng được trang bị, thì một khi Thiếu Soái Quân lấy ra sử dụng, Vương Hạo sẽ bị cao tầng Nhân Tộc nghi ngờ hắn ở giữa kiếm lợi.
Đương nhiên, với hậu trường cứng của hắn, không biết cao tầng Nhân Tộc sẽ xử lý hắn như thế nào. Nhưng chắc chắn sẽ phải trả lại những trang bị kia.
Nếu mà phải trả lại, chắc chắn sẽ không được gì tốt hết, mà cái này thì không hợp với phong cách của Vương Hạo.
Nên hắn mới đổi nó thành một đống trang bị khác, vậy thì có thể lấy ra dùng thoải mái, lại không lo bị lộ tẩy.
Quan trọng hơn là, trang bị quân đội vương bài đều dùng vũ khí cấp bốn, mà trang bị của Hạ Gia đều là trang bị cấp năm, nếu như mà đổi được, chắc chắn thực lực của Thiếu Soái Quân sẽ tăng vọt.
- Thiếu Soái đại nhân nói một vụ làm ăn lợi nhuận lớn, là đang nói mình đấy à?
Lâm Tuyết Ngọc cười tươi như hoa.
- Chẳng lẽ Hạ Gia các ngươi không được lợi sao?
Vương Hạo hỏi ngược lại.
Lâm Tuyết Ngọc nghĩ lại, nếu như giao dịch như đã nói vậy thì Vương Hạo chỉ cần dùng 150 vạn bộ trang bị là đổi được 50 vạn bộ tư trang quân bị Hạ Gia, nhưng lần này được nhiều thêm 50 vạn bộ trang bị, xem như đó là lợi nhuận đấy.
Nếu sau đó bán luôn 200 vạn bộ trang bị kia cho Quân Bộ, đó tuyệt đối là một món hời lớn đấy.
Còn chuyện Quân Bộ hỏi Hạ Gia từ đâu kiếm được trang bị, thì Hạ Gia không cần phải trả lời, bởi vì khinh thường trả lời, đó chính là sự bá đạo và thực lực của Hạ Gia.
- Được, Hạ gia nhận cuộc làm ăn này!
Lâm Tuyết Ngọc gật đầu đồng ý.
Khóe miệng của Vương Hạo nhếch lên.
- Vấn đề hợp tác đã bàn tốt, vậy không biết chị Lâm đây có đưa ta đi tham quan Hạ Gia chút không?
Lâm Tuyết Ngọc duỗi tay.
- Mời!
Vừa dứt lời, cả một vùng đất cánh đó không xa, bỗng nhiên xuất hiện một lối đi tối đen như mực.
- Trời má ơi! Lại là một không gian độc lập!
Tiểu Bạch nhảy dựng lên bờ vai Vương Hạo, nó dùng cái đầu nhỏ nhìn bốn phía, cực kỳ tò mò không gian này.
- Đúng là lợi hại, lại có một không gian độc lập riêng, khó trách tộc nhân lại trâu bò đến thế, còn có thể ở lại được Địa Cầu.
Vương Hạo cực kỳ bội phục, sau đó đi cùng Lâm Tuyết Ngọc về phía lối đi màu đen...
-------