Hạ gia.
Trong không gian độc lập.
Không gian này có diện tích rất lớn, không kém hơn bản đồ gà trống trước đây của Trung Quốc.
Bên trong có mật độ linh khí nồng đậm, tuyệt đối không kém hơn linh khí trên tinh cầu cấp bốn.
Lúc này, hai người Vương Hạo và Lâm Tuyết Ngọc đang sóng vai nhau đi trên đường cái phồn hoa, phóng mắt nhìn khắp nơi toàn người là người, những người này cũng đang đi dạo phố, có một người, cũng có một đám người, không hề khác với thế giới bên ngoài chút nào.
- Nhiều thế hệ Hạ Gia ẩn cư ở chỗ này, sinh hoạt yên bình, nên số lượng dân cư tương đối đông đúc.
Lâm Tuyết Ngọc mỉm cười nói.
- Đâu chỉ hơi nhiều, rõ ràng đây là một quốc gia luôn đấy!
Vương Hạo cảm khái một câu, ai ngờ được Hạ Gia lại có nhiều miệng người đến thế, hơn nữa trên phố này ai cũng có một thân tu vi cao ngất.
Người có tu vi thấp nhất cũng đã đạt đến Võ Tông, nếu có đứa nào tự tìm đường chết đến đánh Hạ Gia, chắc chắn toàn quân bị diệt.
- Chúng ta không phải là quốc gia, mà là một gia tộc, trong đó có hơn năm tỷ người.
Lâm Tuyết Ngọc cười tươi tự hào, chính là vì có được lực lượng này, nên Hạ Gia của bà mới khinh thường Liên Bang Stars.
Vương Hạo nhịn không được hỏi một câu.
- Vậy Hạ gia bây giờ có bao nhiêu chiến sĩ vậy?
- Đó là điều bí mật, xin lỗi ta không thể nói được.
Lâm Tuyết Ngọc cười cười, bà không hề trả lời.
Vương Hạo gật đầu, mặc dù Lâm Tuyết Ngọc không trả lời, nhưng số lượng chiến sĩ của Hạ Gia tuyệt đối phải hơn 100 vạn mà bọn họ công bố bên ngoài.
Lâm Tuyết Ngọc nói tránh đi.
- Thiếu Soái đại nhân, ta nghe nói ngươi đắc tội Hoàng Gia của liên bang Diệu Thiên, bọn chúng đã báo tin cho Nhân Tộc cao đẳng, muốn đến cướp đoạt truyền thừa trong tay ngươi đấy.
- Đến thì đến, làm như ta sợ bọn chúng không bằng.
Vương Hạo bĩu môi.
Lâm Tuyết Ngọc nghiêm túc nói.
- Thiếu Soái đại nhân, ngươi không thể chủ quan như vậy được, nhân tộc cao đẳng không thể xem như chủng tộc bình thường được, nếu là người bình thường thì vạn năm mới tìm được một người được Thiên Đạo Phong Vương, nhưng mà nhân tộc cao đẳng thì khác, chỉ cần người có thiên phú không kém, thì chắc chắn sẽ trở thành Thiên Đạo Phong Vương,
- Không thể nào!
Vương Hạo ngạc nhiên hỏi lại.
- Chẳng lẽ bọn họ không cần sử dụng tinh thạch truyền thừa sao?
Lâm Tuyết Ngọc gật đầu, giải thích.
- Người bình thường và Nhân Tộc cao đẳng khác nhau ở chỗ đó, một bên có thiên phú kém đến nỗi phải dùng tinh thạch truyền thừa mới đạt được một thuộc tính yếu ớt, mà một bên thì có thiên phú siêu mạnh được Thiên Đạo tán thành, hơn nữa còn tự mình phong Vương, ban tặng lực lượng thuộc tính, có lẽ ngươi hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai bên rồi chứ?
- Vậy lực lượng bổn nguyên thì sao?
Vương Hạo nhịn không được hỏi.
Lâm Tuyết Ngọc hoảng sợ hỏi.
- Thiếu Soái đại nhân đã sử dụng thuộc tính bổn nguyên?
Vương Hạo gật đầu, hắn bật một ngón tay ra, trên đầu ngón tay lóe lên ánh lôi điện màu tím, trong đó còn có khí tức cuồng bạo.
Đồng tử của Lâm Tuyết Ngọc co rút mạnh, hít vào một ngụm khí lạnh, nói.
- Cơ duyên của Thiếu Soái đại nhân thật tốt, ngài đã bước vào hàng ngũ Nhân Tộc siêu hạng rồi.
- Nhân Tộc siêu hạng?
Vương Hạo nhíu mày.
Lâm Tuyết Ngọc gật đầu.
- Theo thông tin của ta, từ khi nhân tộc thượng cổ biến mất, nhân tộc đã phân chia thành ba đẳng cấp, đó là cấp thấp, cao đẳng và siêu hạng.
- Có gì khác biệt?
Vương Hạo hỏi.
Lâm Tuyết Ngọc giải thích.
- Nhân Tộc cấp thấp là những nhân loại có thiên phú kém, phải dùng tinh thạch truyền thừa mới có thể đột phá được Võ Vương, mà nhân tộc cáo đẳng thì vừa rồi ta cũng đã nói, bọn họ được Thiên Đạo tán thành, nên có thể dễ dàng đột phá Võ Vương, còn có một loại người có cơ duyên mạnh hơn bọn họ nữa, nhận được thuộc tính bổn nguyên, nên thực lực cũng sẽ cao hơn Nhân tộc cao đẳng.
Vương Hạo gật đầu, hắn nghĩ đến một chuyện, có lẽ nhân tộc siêu hạng kia có được loại bảo bối như Hỏa Liên Bổn Nguyên, nên sau này mà gặp được thì tuyệt đối không thể buông tha.
Lâm Tuyết Ngọc đột nhiên nói.
- Đúng rồi, còn có một loại Nhân Tộc nữa, bọn họ gọi là Thần Tộc, là nhân tộc còn cường đại hơn cả Nhân Tộc siêu hạng, nghe nói bọn họ có huyết mạch của nhân tộc Thượng Cổ, nên có thể thức tỉnh được một loại lực lượng siêu nhiên.
- Lực lượng siêu nhiên?
Vương hạo nháy mắt, chờ Lâm Tuyết Ngọc giải thích.
Lâm Tuyết Ngọc tiếp tục nói.
- Lực lượng siêu nhiên này là gì thì ta cũng không biết, nhưng mà nghe nói là cực kỳ khủng bố.
- Khủng bố đến mức nào?
Vương Hạo hỏi.
- Ta cũng không biết, dù sao ta cũng chưa từng thấy Thần Tộc,
Lâm Tuyết Ngọc lắc đầu.
- Nhưng ta nghe nói quá trình thức tỉnh lực lượng siêu nhiên của Thần tộc sực lù thống khổ, hơn trăm người mới có một người sống sót.
- Trăm người nhưng chỉ có một người sống sót?
Vương Hạo hơi run rẩy, âm thầm may mắn mình không phải là Thần tộc gì đó, nếu không dù gắng chống đỡ qua được, cũng đau đớn khủng bố cả đời khó quên.
Vậy nên muốn học bất cứ kỹ năng nào, chỉ cần tìm hệ thống là được rồi, đừng bao giờ đi thử cái gì gọi là thống khổ tan nát cõi lòng này.
Lúc này, bốn người Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm và Linh Linh đi đến, trong tay ai cũng ôm một đống túi lớn túi nhỏ, xem ra nãy giờ là đang điên cuồng mua sắm đây mà.
Lâm Tuyết Ngọc cười cười.
- Thiếu Soái đại nhân, mấy người trẻ tuổi các ngươi trò chuyện với nhau đi, ta không quấy rầy nữa.
- Chị Lâm, chị nói gì vậy, ta thích nhất là nói chuyện với chị đấy, những con nhóc này thì có gì mà nói chuyện phiếm chứ.
Vương Hạo cười tươi.
Lâm Tuyết Ngọc phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn hắn.
- Hạ gia có nhiều miệng ăn như vậy, tất cả đều cần ta xử lý, làm gì có thời gian nói chuyện với ngươi.
Vương Hạo nhún nhún vai.
- Vậy chúng ta nói chuyện lần sau nhé.
Lâm Tuyết Ngọc gật đầu, vẫy tay với Hạ Vi Vi, sau đó nói thầm nói cô ấy vài câu rồi đi mất.
Hạ Vi Vi cực kỳ mất hứng đi đến trước mặt Vương Hạo.
- Chuyện làm ăn với mẹ ta thế nào rồi?
- Cũng không tệ lắm.
Vương Hạo gật đầu, sau đó cười khẽ.
- Thật ra ta còn muốn nói chuyện làm ăn khác với các ngươi hơn, hơn nữa cam đoan, mua bán lợi nhuận không cần bồi thường.
- Chuyện gì?
Nhạc Huyên tò mò hỏi.
Vương Hạo nhướn lông mày, chỉ cần các ngươi đi theo ta, cam đoan năm sau trả lại một lớn một nhỏ.
- Vương Hạo, ngươi là cái đồ lưu manh...
Hạ Vi Vi tức đến mức giẫm mạnh chân xuống đất.
- Hazz, nếu các ngươi không muốn, ta đành phải tự mình ra tay vậy.
Vương Hạo mỉm cười, sau đó túm lấy bàn tay nhỏ của Tuyết Thiên Cầm, chạy vội đi.
- Này, Vương Hạo, ngươi kéo tay ta làm gì?
Tuyết Thiên Cầm cố gắng giãy dụa, nhưng sao cô có thể thoát được ma trảo của Vương Hạo được.
Khóe miệng của Vương Hạo nhếch lên, không trả lời câu hỏi của Tuyết Thiên Cầm, nhanh như chớp biến mất khỏi biển người mênh mông.
- Hừ, ở trên địa bàn của bản tiểu thư, lại dám cướp đi chính cung nương nương của ta, muốn chết!
Hạ Vi Vi tức giận đuổi theo.
Trong mắt của Nhạc Huyên hiện lên sự thất vọng, Vương Hạo vẫn là tên hoa tâm củ cải như trước, nhìn thấy mĩ nữ đều muốn đùa giỡn, bây giờ lại kéo Tuyết Thiên Cầm chạy đi, cũng không biết muốn làm gì nữa.
Nhưng cô khẳng định rằng, với tính cách của Vương Hạo, nếu như lôi kéo một cô gái chạy đi, chắc chắn không làm chuyện tốt đẹp gì.
- Mặc kệ, mọi chuyện cứ tùy duyên đi!
Nhạc Huyên thở dài, cô quyết định mình vẫn nên hoàn thành lý tưởng của mình đi, trở thành một hiệp sĩ du lịch khắp vũ trụ...
==============