Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 447: Chương 447: Bách Trọng Lãng.




Trong không gian của Hạ Gia.

Phía sâu trong một rừng cây nhỏ bên ngoài thành phố.

Tuyết Thiên Cầm hất tay Vương Hạo ra, hậm hực nói.

- Vương Hạo, tự nhiên ngươi kéo ta ra đây làm gì?

Vương Hạo nhướn mày.

- Ngươi đoán đi!

Trái tim của Thiên Tuyết Cầm đập thình thịch, cô dùng hai tay che ngực.

- Không lẽ ngươi muốn làm chuyện xấu...

Vương Hạo lắc đầu, bĩu môi nói.

- Ta không thích ép buộc con gái, chỉ thích con gái chủ động thôi, như vậy mới có thể làm thêm nhiều... Tư thế.

- Phi! Đồ lưu manh!

Tuyết Thiên Cầm đỏ mặt, nhổ một ngụm nước miếng.

Nhưng một giây sau, cô nàng đã phải hoảng sợ hét lên, chỉ thấy Vương Hạo đang cầm một ống xilanh vừa thô vừa to đi về phía cô.

- A!!! Vương Hạo, ngươi là tên lừa đảo, rõ ràng nói là không lấy máu của ta nữa mà, vì sao lại rút tiếp!!

Tuyết Thiên Cầm bị dọa cho liên tục lùi về phía sau.

- Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói là, đàn ông mà không lừa gạt phụ nữ đều là người thành thật sao?

Vương Hạo mỉm cười bước lên từng bước.

- Nên đó là lý do ngươi rút máu ta?

Tuyết Thiên Cầm giống như con mèo hoảng sợ, lùi từng bước về sau.

- Đương nhiên, ta là người đứng đắn, không phải là người thành thật.

Vương Hạo nhướn lông mày.

- Được rồi, bé ngoan đừng giãy dụa vô ích nữa, nhanh xong thôi!

- Aaa...

Tuyết Thiên Cầm hét lên một tiếng lớn, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

- Còn muốn dùng chiêu này với ta sao? Chẳng lẽ cô không biết trò này vô dụng rồi?

Vương Hạo thở dài, hai mắt hiện lên ánh sáng vàng kim, nhìn thấy rõ đường chạy trốn của Tuyết Thiên Cầm.

Không nói nhảm nữa, Vương Hạo dùng tốc độ ánh sáng đuổi theo, nhanh chóng dùng cầm nã thủ tóm Tuyết Thiên Cầm lại.

- A... Vương Hạo, không... A...

Tuyết Thiên Cầm giãy dụa, hoảng sợ kêu lên.

Nhưng con chưa dứt lời, một tiếng thét chói tai vang lên trong rừng rậm, dọa cho chim thú bay tán loạn.

Hạ Vi Vi chạy theo Vương Hạo nghe được, lập tức dừng bước lại.

- Đó là tiếng kêu của Tuyết Cầm, chẳng lẽ tên khốn Vương Hạo kia thú tính đại phát.

Hạ Vi Vi hoàn toàn phẫn nộ, một cỗ khí tức kinh khủng bạo phát ra, nhanh chóng chạy về phía tiếng kêu thảm thiết kia.

Ngay khi Hạ Vi Vi đuổi đến, chỉ thấy Vương Hạo với vẻ mặt thỏa mãn đi từ trong rừng rậm ra, mà cách đó không xa, Thiên Tuyết Cầm đang nằm trên đất, không biết sống hay chết.

- Dâm tặc, bản tiểu thư muốn giết ngươi!

Thấy như thế, Hạ Vi Vi lập tức rút cự kiếm ra, cả người cô đang ở trạng thái cuồng bạo như máy ủi đất, chém về phía Vương Hạo.

- Dâm tặc?

Vương Hạo sững sờ, sau đó kinh hãi nhìn một kiếm này của Hạ Vi Vi, thậm chí hắn còn nghe được tiếng cự kiếm rung lên ong ong, giống như tiếng sóng biển vỗ vào bờ, từng gợn sóng biến hóa lúc sáng lúc tối, u ám như nước.

Chỉ trong chốc lát, chiêu kiếm đã biến hóa thành trăm loại khác nhau.

- Vốn dĩ ta tính tìm Lý Vân Dương để luyện kiếm, nhưng bây giờ không biết thằng nhóc kia đã chạy đâu, nhưng giờ cô nàng họ Hạ này lại tự mình đưa đến cửa, vậy thì ta sẽ không khách khí.

Vương Hạo nhếch khóe miệng, lấy cự kiếm ra nghênh đón.

- Leng keng...

Hai kiếm va vào nhau với tốc độ ánh sáng, hai bên chém vào nhau kịch liệt, thậm chí còn phát ra cả tia lửa.

- Ầm ầm...

Bỗng nhiên, hai cỗ kiếm khí cường đại xung kích ra hai bên, lan tỏa vào trong rừng rậm, những nơi mà kiếm khí đi qua, cây cối đều bị chém đứt đôi.

Vương Hạo nhăn lông mày, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng từ trên kiếm truyền xuống, giống như từng lớp sóng vỗ vào bờ, tầng tầng lớp lớp, không ngừng chấn động cánh tay hắn.

- Bịch bịch...

Mỗi lần va chạm, hai người đều phải lùi lại mấy bước.

- Đây là chiêu thức gì?

Cánh tay của Vương Hạo vẫn run rẩy, nhưng miệng thì tò mò hỏi.

- Sao có thể chứ?

Hạ Vi Vi hét lên một tiếng.

- Bị Bách Trọng Lãng đánh trúng, sao ngươi không có việc gì?

- Bách Trọng Lãng?

Vương Hạo nhăn mặt, vừa rồi đánh với Hạ Vi Vi, hắn có cảm giác như gặp phải gợn sóng, loại công kích liên miên thế này làm người khác khó có thể phòng ngự được, một kích, hai kích đầu còn đỡ được, chứ toàn bộ truyền đến thì không thể chống nổi.

Đồng thời, Vương Hạo cũng cảm thấy rất hứng thú với loại công kích không ngừng này.

Phải biết rằng, từ khi thấy Lý Vân Dương không sợ Thiên Bá Kính, hắn luôn nghĩ cách cho Thiên Bá Kính thăng cấp.

Đương nhiên, hắn đã hỏi hệ thống giá cả rồi, nhưng hệ thống quá đen tối, đòi 1000 vạn điểm tội ác mới cho Thiên Bá Kính thăng cấp, điều này làm cho hắn tuyệt vọng.

Nhưng nếu bây giờ hắn kết hợp Bách Trọng Lãng vào Thiên Bá Kính, vậy thì dù Lý Vân Dương có thể phòng ngự được một lần Thiên Bá Kính, hắn không tin là Lý Vân Dương có thể phòng ngự được cả trăm lần.

- Xảy ra chuyện gì?

Nhạc Huyên nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Vương Hạo và Hạ Vi Vi đánh nhau thì hoàn toàn mờ mịt.

- Ngươi đi mà hỏi tên dâm tặc này đã làm chuyện tốt gì đi!

Hạ Vi Vi nổi giận cầm kiếm chỉ vào mặt Vương Hạo.

- Ta không biết gì hết, tự nhiên cô nàng này rút kiếm chạy lên đánh ta, ta đúng là đáng thương mà...

Vương Hạo dùng vẻ mặt cầu xin, chạy lên muốn ôm Nhạc Huyên, tìm kiếm sự an ủi.

Nhạc Huyên trợn trắng mắt, dưới chân dùng sức tránh thoát đi, cô đi về phía Tuyết Thiên Cầm đang nằm trên đất.

- Aaa... Vương Hạo, ngươi lại lấy máu của Thiên Cầm?

Nhạc Huyên quay đầu tức giận nhìn Vương Hạo, đây là lần thứ ba lấy máu rồi đấy nhé, hơn nữa, mỗi lần rút máu lại rút ở một chỗ, có cho người ta một con đường sống nữa không?

- Lấy máu?

Hạ Vi Vi sững sờ, cảm giác hình như vừa rồi mình có chút xúc động quá mức.

Đồng thời, trong lòng cô cũng rất xấu hổ vì đã đổ oan cho người khác, nhưng mà cũng không thể trách cô được, ai bảo thằng Vương Hạo này chẳng phải thứ tốt lành gì đây này.

Vương Hạo dựa vào người Hạ Vi Vi, cười hì hì nói.

- Hạ cô nương, cô vừa rồi kêu oan ta là dâm tặc nhỉ? Hay là dùng Bách Trọng Lãng bồi thường cho ta đi?

Hạ Vi Vi cho Vương Hạo một ánh mắt ghét bỏ.

- Bách Trọng Lãng là bí thuật truyền đời của Hạ Gia chúng ta, sao có thể truyền cho người ngoài được!

- Vậy ngươi gả cho ta đi, đợi ta học xong thì ly hôn, đảm bảo năm sau ngươi còn có thêm một lớn một nhỏ.

Vương Hạo nghiêm trang nói.

- Người nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.

Hạ Vi Vi trừng mắt nhìn Vương Hạo, nói.

- Nhưng nếu ngươi dùng Thiên Bá Kính để trao đổi, bản tiểu thư có thể suy nghĩ lại.

- Cô đúng là không ngốc, lại nhìn ra Thiên Bá Kính có thể tổ hợp chung với Bách Trọng Lãng của cô.

Vương Hạo đánh giá Hạ Vi Vi, từ một kích vừa rồi có thể thấy được, thiên phú của Hạ Vi Vi rất cường đại.

- Bổn tiểu thư có huyết thống nhân tộc cao đẳng thuần khiết đất, ít ngày nữa còn phải đến tinh hệ Thiên Dương để tham gia khóa bồi dưỡng nhân tài.

Hạ Vi Vi ngạo kiều ngẩng cái đầu nhỏ lên.

- Tinh hệ Thiên Dương?

Vương Hạo gãi gãi cằm, cảm giác nơi này có nhiều người để hắn lừa gạt hơn, sau đó nhận được rất nhiều... Điểm tội ác.

- Dùng Thiên Bá Kính để đổi cũng được!

Vương Hạo khẽ cười nói.

- Nhưng ngươi phải dẫn ta đi tinh hệ Thiên Dương.

- Ngươi muốn đi tinh hệ Thiên Dương?

Hạ Vi Vi chớp chớp đôi mắt to tròn, trong đầu nhanh chóng tự hỏi, có nên mang theo Vương Hạo đi hay không.

- Nếu cô dẫn ta đi, ta đảm bảo, nếu có người ức hiếp cô, ta sẽ dạy dỗ hắn.

Vương Hạo vỗ vỗ bộ ngực cường tráng cam đoan.

- Được, đồng ý!

Hạ Vi Vi lập tức đồng ý, mặc dù Vương Hạo cực kỳ có khả năng gây sự, nhưng kẻ này là siêu lừa đảo đấy, nếu có hắn, chắc chắn cô ở tinh hệ Thiên Dương như cá gặp nước.

Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Thiên Cầm tái nhợt chảy nước mắt, đó là bạn khuê mật tốt của cô đấy, được chút ngon ngọt lập tức quên mất cô...

=============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.