Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 134: Chương 134: Loại chuyện này không cần phải nhắc nhở.




- Đang ở trước mặt lão phu còn dám ra tay với đồ tôn của lão phu, Thu Linh Hàn cô bạo gan lắm!

Vũ Thiên Luân nổi giận gầm lên, khí tức kinh khủng trong nháy mắt bắt đầu khởi động, cả người giống như một đoàn hỏa diễm chiếu rọi khắp thiên địa, nhanh chóng phóng tới chỗ Vương Hạo.

- Vũ lão đầu, hôm nay ai tới cũng đều vô ích, thằng nhóc này tôi đã định rồi...

Thu Linh Hàn hừ một tiếng, hàn khí kinh khủng lan tỏa khắp khu vực.

- Má ơi!

Vương Hạo nhìn Thu Linh Hàn ngày càng gần hơn, sợ hãi tới mức mồ hôi lạnh tuôn ra, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.

Lúc này con thỏ trong ngực Vương Hạo như cảm ứng được tâm trạng của Vương Hạo, duỗi móng ngắn ra lắc một cái, sau đó một củ cà rốt xuất hiện đập tới Thu Linh Hàn.

- Hả...

Thu Linh Hàn ngây ngẩn cả người, bà ta lần đầu tiên nhìn thấy có yêu thú có Không Gian Thứ Nguyên, còn ngốc nghếch dễ thương đến mức dùng cà rốt để công kích Võ Thánh nữa.

Mà ngay đúng lúc lúc bà ta đang ngây người này, Vũ Thiên Luân đã đuổi tới gắt gao bảo hộ Vương Hạo ở phía sau.

- O o...

Vương Hạo hít sâu mấy hơi, sờ lên đầu con thỏ nói - Nhóc con, mày lợi hại thật đấy, sau khi trở về tao nhất định sẽ mua cà rốt vị ngon nhất cho mày.

Con thỏ kia híp hai mắt lại thành hình bán nguyệt, nhảy lên vai cọ má Vương Hạo.

- Nơi này thật náo nhiệt nha!

Đột nhiên một giọng nói âm lãnh giống như địa ngục vang lên, một người toàn thân mặc áo bào màu đen lơ lửng giữa không trung, quanh thân tỏa ra khí tức khủng bố, âm lãnh, khiến người nhìn đều phải run rẩy toàn thân.

- Thất Ma!!

Mọi người có mặt đều hoảng sợ trợn tròn hai mắt, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy về phi thuyền của mình phóng thẳng đi, hận không thể mọc thêm hai cái chân từ khi mẹ mình sinh ra kia.

- Chết tiệt, đây mới thực sự là khí thế của đại nhân vật phản diện, vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người bị dọa sợ mà tè ra quần.

Vương Hạo nhìn chằm chằm bóng dáng đen trên bầu trời, hai mắt nhấp nháy, nếu hắn nhớ không nhầm thì kẻ này tên là Thất Ma, thủ lĩnh tổ chức khủng bố DY, tu vi cũng đã đạt tới cấp bậc Võ Thánh, là một trong những nhân tố uy hiếp bên ngoài của Liên Bang Tinh Tế.

Cũng chính vì Thất Ma đã đạt tới tu vi Võ Thánh, cho nên bản thân hắn cũng đại biểu cho một bộ pháp luật, chẳng qua bộ pháp luật này chỉ đơn giản năm chữ - cá lớn nuốt cá bé.

Đối với cả Liên Bang Tinh Tế mà nói thì cũng không có bao nhiêu người ủng hộ, cho nên Thất Ma tự lập môn hộ, thành lập tổ chức khủng bố DY, chuyên làm những chuyện táng tận lương tâm.

Nếu không tổ chức khủng bố DY cũng không sẽ sống sốt lâu như vậy ở trong Liên Bang Tinh Tế mà không bị tiêu diệt.

- Lão ma đầu, ông tới đây làm cái gì?

Vũ Thiên Luân cảnh giác nhìn Thất Ma, ma đầu này đi đến đâu thì nơi đó biến thành địa ngục nhân gian, trong Liên Bang Tinh Tế căn bản không có ai thích giao du với hắn.

- Thủ hạ hành sự bất lực, tôi đành đích thân đến đây thôi.

Thất Ma trả lời dứt khoát, hắn chạy tới đây vì bảo thạch Không Gian.

- Tham kiến Ma Chủ!

Một đoàn người nhanh chóng tới bên cạnh Thất Ma, quỳ trên mặt đất run rẩy, đầu lĩnh chính là Sơn Miêu phụ trách đem bảo thạch Không Gian về.

- Đã nghĩ kĩ sẽ chết thế nào chưa?

Thất Ma thản nhiên nói.

- Xin Ma Chủ ban ơn, nếu không phải do Hi Dung Hiên quấy rối thì bảo thạch Không Gian đã tới tay rồi ạ.

Trên trán Sơn Miêu đổ mồ hôi lạnh, ra sức dập đầu, hắn thực sự không ngờ sau khi báo tin tức xong lại đích thân Thất Ma ra tay.

- Quy củ của ta chính là nhìn kết quả, không nhìn quá trình!

Thất Ma chậm rãi giơ tay lên, một chùm sáng đen bắn ra, trong nháy mắt đã bao phủ cả đoàn người lại.

- A...

Đám Sơn Miêu la hét thê thảm, thân thể từ từ khô quắt lại biến thành thây khô, sau đó một cơn gió nhẹ thổi qua phiêu tán trong thiên địa.

- Ừng ực...

Thấy vậy, mọi người nuốt ngụm nước miếng, giết người không đáng sợ, điều đáng sợ chính là tận mắt nhìn thấy thân thể mình khô héo, sau đó chờ chết.

- Phế vật xử lý xong rồi, tiếp theo chính là thu bảo thạch Không Gian về tay thôi.

Thất Ma chậm rãi đi về hướng Vương Hạo.

- Hừ, lão ma đầu, ông cho rằng lão phu chết rồi phải không?

Vũ Thiên Luân hừ lạnh một tiếng, quanh thân bạo phát một cỗ hỏa diễm nóng rực, thân thể nháy mắt xuất hiện bên người Thất Ma.

- Bạo Liệt Quyền!!

Vũ Thiên Luân vung một quyền tới, cả hư không trong nháy mắt vặn vẹo, khí nóng tản ra bốn phương tám hướng, không khác gì núi lửa bộc phát.

- Ông không ngăn cản được tôi đâu!

Thất Ma lắc đầu, thân thể đột ngột mờ đi, cả người Vũ Thiên Luân lập tức bay qua người Thất Ma.

Ầm ầm!!

Nắm tay cuồng bạo mất đi mục tiêu, một cỗ khí kình kinh khủng đập xuống đất tan tành, một tiếng gầm rú khổng lồ trong nháy mắt vang ầm trời, một cỗ phong bạo siêu mạnh lan tỏa thiên địa.

- Không tốt!!

Đồng tử Vũ Thiên Luân co rút mạnh, quát to - Vương Hạo, chạy mau!!!

Nhưng lúc này Vương Hạo đã chạy tới cửa phi thuyền Hắc Long, phất tay với Vũ Thiên Luân:

- Sư công, loại chuyện này không cần người nhắc nhở, người vẫn nên nghĩ cách đối phó với lão quái vật này đi! Người đừng quên lễ gặp mặt người vẫn chưa đưa cho con đấy, lần sau nhất định phải nhớ rõ lễ gặp mặt nha, sau đó ôn chuyện tiếp...

Dứt lời, hắn đâm đầu đi vào phi thuyền Hắc Long, sau đó phóng thẳng lên trời bay đi.

Thấy vậy, đầu mọi người lập tức đầy hắc tuyến, nói chạy là chạy, tuyệt đối không dây dưa, thậm chí còn không quên lễ gặp mặt, thằng nhóc thối này không chỉ không có tiết tháo, còn vô sỉ vô hạn.

Vũ Thiên Luân lắc đầu bật cười, hắn rõ ràng đã quên thằng nhóc thối Vương Hạo này là tiểu hồ ly giảo hoạt, vốn không bao giờ đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm.

- Hiện giờ Vương Hạo đã đi rồi, lão phu rốt cuộc có thể buông lỏng tay chân rồi.

Vũ Thiên Luân biến sắc, khí tức hủy thiên diệt địa trong nháy mắt bắt đầu khởi động.

- Hử, Thu Linh Hàn cô cũng định ngăn cản tôi sao?

Vẻ mặt Thất Ma bình tĩnh nhìn Thu Linh Hàn trước mặt.

- Thất Ma, tôi chỉ tới đây khuyên ông lên vũ trụ đánh thôi, nếu các người đánh trên hành tinh Thiên Minh mà phá hủy nó, những vị bên trên kia sẽ không bỏ qua cho các người đâu.

Thu Linh Hàn nhếch môi, xoay người đuổi theo hướng phi thuyền Hắc Long.

Tuyết Thiên Cầm thấy sư phụ đã rời đi, cũng nhanh chóng phóng tới một phi thuyền vũ trụ, nhanh chóng đuổi theo.

- Thu Linh Hàn, nếu cô dám động tới Vương Hạo, tôi xem cô định ăn nói với Tô lão đầu thế nào.

Vũ Thiên Luân hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt vọt tới trước mặt Thất Ma, đá Thất Ma một cước bay lên bầu trời.

- Dừng đê, chớ lấy Tô Mộc ra dọa tôi!

Thu Linh Hàn bĩu môi, tốc độ không giảm một chút nào.

- Vũ lão đầu, ông thực sự cho rằng tôi không dám ra tay phải không!

Thất Ma bị đá một cước, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, quanh âm trong nháy mắt tuôn trào khí tức âm u.

- Ra tay thì ra tay đi, ông cho rằng sẽ dọa được lão phu sao!

Vũ Thiên Luân siết chặt hai nắm tay, giống như hai vầng thái dương lóng lánh khắp bầu trời, sau đó rất không khách sáo vung vẩy trước mặt Thất Ma.

Ầm ầm...

Lúc này trên bầu trời bộc phát từng tiếng gầm rú, ánh lửa đỏ lóa mắt không ngừng ẩn hiện trên trời.

Thất Ma nổi giận, phi thân nhảy lên bay lên vũ trụ:

- Vũ lão đầu, ông đã muốn đánh nhau, vậy thì tới đây đi!

- Được, vậy hôm nay hãy chiến một trận sảng khoái đi!

Vũ Thiên Luân cũng nghiêm túc, khí tức quanh thân sôi trào sau đó nhanh chóng bay về phía vũ trụ.

Sau khi ba vị Võ Thánh lần lượt rời đi, hành tinh Thiên Minh lập tức khôi phục lại vẻ yên lặng như cũ.

Lúc này, vẻ mặt Lý Vân Dương vô cùng sốt ruột:

- Sư phụ, Nhuệ Quang không thấy nữa rồi!

Quan Anh Kiệt nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Nhuệ Quang đâu nữa, lần này sắc mặt Quan Anh Kiệt hoàn toàn âm trầm, cự kiếm Nhuệ Quang chính là sinh mạng của hắn, tuyệt đối không thể mất được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.