- Vũ Thiên Luân, ông không ở trong Đại Học Vũ Nam của mình đi, chạy tới nơi này làm gì?
Thu Linh Hàn cảnh giác nhìn người tới, người này chính là hiệu trưởng Đại Học Vũ Nam - Vũ Thiên Luân.
Sau khi Tô Mộc biết được tin tức về bảo thạch Không Gian đã liên hệ với Vũ Thiên Luân, để hắn sang đây xem xét tình hình.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là đến xem Vương Hạo học Thiên Bá Kình tới đâu rồi.
- Cô ức hiếp đồ tôn của lão phu như vậy, sao lão phu có thể không tới kia chứ!
Vũ Thiên Luân vuốt chòm râu cười ha hả.
- Ngài là?
Vương Hạo hiếu kì hỏi.
- Khụ, khụ...
Vũ Thiên Luân ho nhẹ một tiếng, bày ra bộ dạng tư thái thế ngoại cao nhân - Cha con học Thiên Bá Kình của lão phu, con cũng học Thiên Bá Kình, con nói con hẳn nên gọi ta là gì?
Hai mắt Vương Hạo lập tức sáng lên, sau đó ngoác mồm gào khóc thảm thiết:
- Sư công, người phải làm chủ cho con nha! Lão yêu bà này ỷ bản thân có tu vi cao cường ép con phải lấy học trò của bà ta, còn thu bảo thạch Không Gian của đồ tôn làm sính lễ, một cuộc mua bán ép buộc như vậy căn bản không để sư công anh minh thần võ vào trong mắt mà!
Hắn vừa dứt lời, mọi người có mặt lập tức lại thấy xấu hổ, thằng nhóc chết tiệt này rốt cuộc không có chút tiết tháo nào đúng không!
Khi nãy nhìn thấy bản thân không có hậu thuẫn cho nên mới kéo quan hệ với người ta, nhưng hiện giờ hậu thuẫn đã đến rồi liền lập tức trở mặt, còn trả đũa, trình độ vô sỉ tuyệt đối chỉ có một trên thế gian nha!
- Lão yêu bà?
Vẻ mặt Thu Linh Hàn lập tức đen xì, cỗ khí tức mạnh mẽ quanh thân đang không ngừng tăng lên, một cỗ hàn ý kinh khủng lan tỏa khắp thiên địa.
Khóe miệng Vũ Thiên Luân co giật, nếu không phải đã biết thằng nhóc Vương Hạo này trời sinh không mang theo tiết tháo, nói không chừng hắn thật sự đã bị châm ngòi mà khai chiến với Thu Linh Hàn rồi.
Nhưng hiện giờ Thu Linh Hàn đã bị chọc giận, có vẻ không đánh không được rồi.
Gặp phải tiểu tổ tông này, Vũ Thiên Luân chỉ có thể bất lực bảo hộ Vương Hạo ở sau lưng mà thôi, đồng thời một cỗ khí tức kinh khủng trong nháy mắt sôi trào, khiến nhiệt độ xung quanh liền tăng vọt, vô cùng nóng nực.
Thấy tình cảnh này, hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đều kích động đến mức toàn thân run rẩy, lão đại rốt cuộc có thân phận gì vậy? Lần trước có sư công dạy hắn bộ pháp, hôm nay lại có một sư công tới đối chiến với Nữ Vương U Minh.
Bối cảnh như vậy tương lai muốn không phát triển cũng là điều không thể!
Hai người đồng thời cũng đã suy nghĩ rõ ràng, khó trách Vương Hạo gây chuyện thị phi khắp nơi nhưng lại không có ai gây rắc rối cho hắn, thì ra sau lưng lão đại lại có hậu thuẫn vững chắc như vậy chùi đít cho hắn.
Nghĩ như vậy, hai người cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, từ nay về sau nhất định phải cùng gây sự với Vương Hạo, phải cùng chơi mới được.
- Hai vị đều là ngôi sao sáng trong giới võ đạo, không cần phải động thủ vì một thằng nhóc làm gì!
Băng Xảo chậm rãi bước tới, sát người là cô nhóc Mạch Manh Manh này.
- Băng Xảo, cô cũng ở đây sao?
Khóe miệng Thu Linh Hàn nhếch lên, liếm khóe môi đỏ mọng khêu gợi, bộ dạng thèm Băng Xảo nhỏ nước dãi.
- Thu Linh Hàn, cô vẫn giống trước kia nhỉ.
Băng Xảo lắc đầu, vung tay lên, từng giọt nước óng ánh trong suốt lan tỏa trên không trung, sau đó rơi trên những người trúng độc, tất cả những người này trong nháy mắt đã khôi phục.
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu thấy vậy bị hù dọa nhanh chóng chạy tới bên cạnh Vương Hạo.
Những người bị Tiền Vạn Dương và Trần Diệu lấy mất trang bị chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn, chẳng qua cũng không dám tiến lên mà thôi.
- Chiến Đấu Dược Tề Sư!
Hai con ngươi của Vương Hạo ngưng trọng nhìn về phía Băng Xảo.
Chiến Đấu Dược Tề Sư không giống như những Dược Tề Sư yếu ớt cần được bảo vệ kia, bọn họ là loại Dược Tề Sư có thể tham gia chiến đấu được.
Đương nhiên, Chiến Đấu Dược Tề Sư chỉ là danh xưng trong nội bộ Công hội Dược Tề mà thôi, người bình thường đều gọi bọn họ là Độc Sư.
Bởi vì toàn thân bọn họ đều đầy kịch độc, chỉ cần có người dám trêu chọc họ, phất tay một cái độc khí sẽ lập tức lan tỏa, thậm chí chỉ cần bọn họ muốn, chỉ cần một ý niệm xuất hiện trong đầu là lập tức có thể trở thành nguồn độc bệnh, dính vào sẽ chết, giết người không thấy máu.
Nhưng có thể giết người cũng có thể cứu người, giống như Băng Xảo khi nãy chỉ vung tay lên đã phóng ra thuốc giải, giải trừ độc tố trên người mọi người.
- Quả nhiên không hổ là một trong năm đại thế lực của Liên Bang Tinh Tế.
Vương Hạo hơi gật đầu, nếu như Công hội Dược Tề không có lực uy hiếp với người bên ngoài thì chắc hẳn đã sớm bị các thế lực khác chiếm đoạt, trở thành tổ chức phục thuộc rồi.
- Băng Xảo, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, chi bằng chúng ta đi đâu đó ôn chuyện đi!
Khóe miệng Thu Linh Hàn nhếch lên, đã ngay lập tức hạ xuống bên cạnh Băng Xảo, ôm Băng Xảo, cái mũi nhỏ hít hà trên người Băng Xảo, say mê giống như Băng Xảo là một loại thuốc phiện vậy.
Băng Xảo lắc đầu, đã sớm mắt điếc tai ngơ với hành động của Thu Linh Hàn rồi.
Mặc dù thế nhân nhìn thấy Độc Sư đều sẽ bị dọa sợ mà tránh xa, nhưng Thu Linh Hàn lại là ám linh thể, chuyên hút kịch độc thiên hạ, cho nên đối với Thu Linh Hàn mà nói, Băng Xảo chính là miếng bánh ngọt ngon nhất trên đời.
Tuyết Thiên Cầm nhìn thấy nét mặt sư phụ mình như vậy, cảm thấy vô cùng dọa người, nhưng hơi thở mê người trên người Băng Xảo xác thực khiến người khác phải mê muội, muốn lập tức nhào tới, có xúc động muốn ôm lấy liếm một lần.
Nhưng Tuyết Thiên Cầm cũng biết bản thân có bao nhiêu cân lượng, nếu lên rồi chắc chắn sẽ bị độc chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, Tuyết Thiên Cầm chỉ có thể dựa lên Mạch Manh Manh bên cạnh, đây chính là học trò của Băng Xảo, cũng bắt đầu tu luyện Độc Sư, từ nay về sau nhất định sẽ là miếng bánh ngon của cô.
- Các người muốn ôn chuyện, lão phu cũng không phản đối, nhưng Thu Linh Hàn, phải giao bảo thạch Không Gian ra đây.
Vũ Thiên Luân mặt lạnh, rất có khí thế nếu dám nói không lập tức khai chiến.
- Bảo thạch Không Gian ở đây, có bản lĩnh tới lấy đi!
Thu Linh Hàn vuốt bảo thạch Không Gian trong tay, vốn không để Vũ Thiên Luân vào trong mắt.
Nhưng đúng lúc này, Thu Linh Hàn đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ, nhìn thấy khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, nở một nụ cười hèn mọn, bỉ ổi, ranh mãnh, thân thể không chịu được rùng mình một cái, đầu óc lập tức trống rỗng.
Thấy vậy, chân Vương Hạo nhanh như gió vọt tới bên cạnh Thu Linh Hàn, cướp lấy bảo thạch Không Gian, nhanh chân bỏ chạy.
- Sư công cứu mạng với!!
Vương Hạo lớn tiếng hét lên, sử dụng toàn bộ sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ ra, không biết Dâm Trùng Mỉm Cười có thể khiến một Võ Thánh thất thần mất mấy giây đây.
- Thằng nhóc thối tha, cả gan dám dùng mị thuật với bà đây!
Sắc mặt Thu Linh Hàn biến thành màu đen, đường đường Nữ Vương U Minh mà lại bị một tên nhóc cướp mất bảo thạch Không Gian trong tay, nếu điều này bị truyền ra thì bà ta từ nay về sau sao còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Con mẹ nó, thần nhân à!
Tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn Vương Hạo, hoàn toàn không rõ Vương Hạo rốt cuộc đã dùng biện pháp gì mà có thể cướp được bảo thạch Không Gian trong tay Võ Thánh kia vậy?
- Một nụ cười thật tà ác mà!
Băng Xảo mạnh mẽ rùng mình một cái, chỗ bà ta đang đứng vừa hay nhìn thấy nụ cười của Vương Hạo, loại nụ cười tà ác chạy thẳng vào trong linh hồn này khiến người ta nhìn không rét mà run.
- Lại là cái nụ cười này!
Hai đầu lông mày Tuyết Thiên Cầm nhíu chặt, cô đã gặp phải một lần trên Trăm Trường Tranh Bá, lúc ấy cô chỉ cho rằng đây là một loại mê hoặc tinh thần hay ảo thuật gì đó, nhưng hiện giờ đã rõ nó có tác dụng với sư phụ, hơn nữa còn khiến sư phụ trúng chiêu, xem ra đây chắc chắn không phải chiêu mê hoặc tinh thần bình thường...