Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 110: Chương 110: Lựa chọn thực dụng nhất




- Lão đại, rốt cuộc cũng tìm được anh rồi...

Trần Diệu vọt vào cửa hàng người máy, hít sâu mấy hơi, nói:

- Em nghe thấy cảnh báo, còn thắc mắc là có chuyện gì, thì ra là có tinh cầu cấp hai...

- Chưa nói về chuyện tinh cầu cấp hai đó vội.

Vương Hạo ngắt lời Trần Diệu, cười tủm tỉm hỏi:

- Trần Diệu, ngươi cảm thấy trong hai nữ sinh ngươi theo đuổi, người nào tốt hơn?

Trần Diệu hơi sững sờ, không việc gì sao lại hỏi về vấn đề này chứ? Lẽ nào tên lão đại biến thái này, còn có hứng thú với cuộc sống riêng của tiểu đệ sao?

- Đương nhiên là Phán Nhi tốt hơn rồi, tròn tròn vô cùng đáng yêu, còn ôn nhu hiền lành, rất được người ta yêu thích.

Trần Diệu thành thật trả lời.

- Mà Triệu Tiểu Ngọc thì là cao gầy như cây trúc, rất ngoan cường mạnh mẽ, cá tính đường hoàng, nhưng em đã từ chối nàng rồi.

Vân Sơ Dao cách đó không xa, ngồi xuống cạnh Hạ Vi Vi, đầy hứng thú ngồi xem một màn này, bộ dáng xem náo nhiệt, mặc kệ chuyện lớn hay nhỏ.

Nhạc Huyên đảo cặp mắt trắng dã, chỉ có thể ngồi xuống cùng Vân Sơ Dao và Hạ Vi Vi xem cuộc vui.

Vương Hạo lắc đầu thở dài:

- Chú em thật là không có tuệ căn, bảo bối ở trước mắt mà lại không cần.

- Lão đại, ý anh là thế nào?

Trần Diệu hiếu kỳ hỏi.

- Cha và mẹ ngươi cưới nhau, là vì chuyện gì?

Vương Hạo hỏi ngược lại.

- Là vì để cho gia tộc của ta có thể thuận lợi phát triển ở tinh cầu cấp hai.

Trần Diệu nghi ngờ nói.

- Gia cảnh của hai nàng không có chênh lệch gì quá lớn, em chọn một người mà em thấy tốt hơn, không có vấn đề gì mà?

Vừa dứt lời, nữ sinh toàn trường liên tục dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tới, quả nhiên là tiểu đệ của Vương Hạo vô sỉ, theo đuổi các cô gái lại là vì sự nghiệp của gia tộc, mà không phải là vì tình yêu.

- Đây chính là chỗ thất bại của chú.

Vương Hạo đau lòng nhức óc nói.

- Gia cảnh của hai nàng tuy là không sai biệt lắm, nhưng tự thân lại có chênh lệch rất lớn, chú em đừng lựa chọn vì mình yêu thích, cũng đừng lựa chọn vì đại nghiệp của gia tộc, phải biết rằng nam nhân thành công lựa chọn cô gái cho bản thân, phải lựa chọn một cách thực dụng nhất...

- Thực dụng?

Mọi người tại đây đầy đầu dấu chấm hỏi, thực dụng và nữ nhân có thể đem ra so sánh với nhau sao?

- Lão đại, anh có thể nói rõ hơn một chút không?

Trần Diệu khiêm tốn thỉnh giáo.

Vương Hạo gật đầu:

- Chúng ta nói đến Lâm Phán Nhi trước, nàng ta có tính cách ôn hòa, thích hợp ở nhà nuôi con, vóc người đầy đặn, là loại người mang lại nhục cảm, chú em rất thích nàng ta...

Trần Diệu thành thật gật đầu.

Vương Hạo đột nhiên hỏi:

- Vậy ngươi nói xem, một cô gái đầy đặn sau khi sinh con xong, sẽ có tỷ lệ trở nên mập lớn đến mức nào? Nhất là người như Lâm Phán Nhi, cô gái có thân hình phì nhiêu , ở nhà sinh con, như vậy sẽ có tỷ lệ trở nên mập lớn đến mức nào? Lẽ nào ngươi muốn phấn đấu cho sự nghiệp công thành danh toại, đến khi vốn được nhận hoa tươi, khen tặng của người người, nhưng lại có kẻ nói xấu sau lưng là bên cạnh ngươi lại có nữ nhân mập như vậy sao?

- Chuyện này... Có thể giảm béo...

Trần Diệu yếu ớt nói một tiếng, nhưng trên trán lại xuất hiện lấm tấm mồ hôi.

Trong trí nhớ của hắn, các cô gái có thân hình phì nhiêu đặc biệt dễ dàng trở nên mập, nhất là lại còn ở nhà sinh con, cơ bản chạy không thoát khỏi vận mệnh là sẽ trở nên mập.

Đương nhiên, cũng có thể giảm béo để khôi phục dáng dấp ban đầu, nhưng nếu gặp phải cái loại nữ nhân lười biếng, ôm tư tưởng lão nương đã có người muốn rồi, thì nam nhân của các nàng cũng chỉ có thể hàng đêm khóc ướt gối, nhớ lại thuở thiếu thời vô tri thiếu hiểu biết mà thôi...

Các nữ sinh có mặt ở đây theo bản năng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của chính mình, trong đầu nghĩ, chắc mình cũng không thuộc về loại cô gái đầy đặn phải không? Nhưng sao sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lại thấy hơi mũm mĩm nhỉ? Lẽ nào gần đây ăn nhiều, lên cân rồi, khi trở về phải giảm béo mới được!

- Giảm béo, đương nhiên có thể.

Vương Hạo tiếp tục nói:

- Nhưng nếu các ngươi chọn Triệu Tiểu Ngọc, thì sẽ không gặp phải những chuyện phiền toái như vậy.

- Triệu Tiểu Ngọc?

Trần Diệu sửng sốt một chút.

- Nhưng em không nhận ra được ưu điểm nào của nàng ta hết?

Vương Hạo thất vọng lắc đầu.

- Trần Diệu, ta thật thất vọng về ngươi, ta nói từ nãy cho tới bây giờ, đều là nước đổ đầu vịt, ngươi vẫn chưa nhìn thấy ưu điểm của Triệu Tiểu Ngọc sao.

- Lão đại, anh đừng giả bộ bí hiểm như vậy nữa, nói thẳng cho em biết đi!

Trần Diệu mang vẻ mặt cầu xin, tư duy của Vương Hạo thực sự lên đến một đẳng cấp khác rồi, người thường như hắn thật sự không thể đoán ra được.

- Vậy ta đành nói thẳng cho chú em biết!

Vương Hạo khoát tay áo.

- Triệu Tiểu Ngọc tuy là cá tính vô cùng thẳng thắn, nhưng điều này đại biểu cho việc nàng có năng lực ngoại giao rất mạnh, sẽ có trợ giúp nhất định đối với sự nghiệp của ngươi; Mà vóc người của nàng lại gầy đến sờ được cả xương, trước khi sinh con có thể cho ngươi thể nghiệm cốt cảm tiêu hồn, sau khi sinh con trở nên đầy đặn hơn, vừa vặn lấp đầy nhu cầu đối với nhục cảm của ngươi, một nữ nhân có tới ba cách dùng, chú em nói xem, có thực dụng hay không?

Vô sỉ!

Quá vô sỉ!

Nữ sinh toàn trường liên tục đưa tới ánh mắt phẫn nộ, nữ nhân vốn là để thương yêu, thế mà khi đến tay Vương Hạo, nữ nhân lại trở thành lựa chọn thế nào mới thực dụng nhất.

Tên khốn nạn, ngươi nghĩ rằng nữ nhân là điều khiển vạn năng à!

Nếu như không phải là biết bắt không được Vương Hạo, các nàng nhất định đã sớm ra tay đánh Vương Hạo thành cái bánh bao thịt rồi.

Trần Diệu suy nghĩ một chút, cho rằng lời nói của Vương Hạo rất có lý, nếu như lựa chọn Triệu Tiểu Ngọc, bất kể là vì lợi ích của gia tộc, hay là vì quyền lợi của bản thân, đều có được sự thỏa mãn tối đa, còn như nói là hắn có thực lòng thích hay không, thì nói thật, cả hai nữ nhân kia hắn đều không thích.

Nghĩ tới đây, Trần Diệu nhìn về phía Vương Hạo, ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích, quả nhiên là lão đại của mình, có thể dụng tâm suy nghĩ chi tiểu đệ như vậy.

Tiền Vạn Dương nhìn thấy một màn nói chuyện như đầu óc không bình thường này, trợn mắt há mồm, lão đại đúng là lão đại, đem Trần Diệu bán đi, lại còn có thể khiến cho Trần Diệu có vẻ cảm động đến rơi nước mắt.

Lẽ nào đây chính là kỳ nhân trong truyền thuyết, bị người ta bán đi rồi, còn giúp người kiếm thêm được tiền?

- Lão đại, nghe những gì anh vừa nói, làm em cảm thấy hoàn toàn chính xác, Triệu Tiểu Ngọc đúng là tốt hơn Phán Nhi nhiều.

Trần Diệu muốn nói gì lại thôi, nói:

- Nhưng em hiện giờ lại thích Phán Nhi, không thích Triệu Tiểu Ngọc thì làm sao đây?

- Thích thì liền tới luôn đi!

Vương Hạo cho Trần Diệu một cái thủ thế cố gắng lên:

- Ta là bảo cho ngươi biết chỗ tốt của việc cưới Triệu Tiểu Ngọc, nhưng ta có bảo ngươi là không được chân đạp hai thuyền đâu.

- Phụt...

Tiền Vạn Dương trong nháy mắt phun ngụm nước vừa uống ra, lão đại này của hắn đúng là vô địch thiên hạ rồi.

- Vương Hạo, tên vô sỉ này!

Nữ sinh toàn trường rốt cục không nhịn được nữa, hoàn toàn bạo phát ra.

- Cái này, có phải có chút không ổn không!

Sắc mặt Trần Diệu có chút rầu rĩ.

- Ta vừa mới nhìn thấy có một nam sinh ôm một bó hoa to đang đeo đuổi Triệu Tiểu Ngọc, chú em lại vừa mới cự tuyệt nàng ta, trong lòng nàng bây giờ trống rỗng, nếu như bị người thừa lúc nàng thấy trống vắng mà tiến tới thì...

Vương Hạo nhún vai, một bộ dạng như cái gì cần nói ta đã nói hết rồi, còn lại ngươi tự xem xét mà hành động.

- Lão đại, anh thực sự là ngọn đèn sáng soi rọi trên con đường nhân sinh của em...

Trong nháy mắt, Trần Diệu đã có quyết định trọng đại, lao ra khỏi cửa hàng người máy, xem bộ dáng thì có vẻ là đi tìm Triệu Tiểu Ngọc rồi.

Thấy thế, nữ sinh toàn trường hai mắt lửa giận bùng cháy, quả nhiên là tiểu đệ của Vương Hạo vô sỉ, đều là cá mè một lứa, nam nhân cặn bã, bại hoại...

- Lão đại, chúng ta làm như vậy không phải là quá thiếu đạo đức rồi sao?

Tiền Vạn Dương thấp giọng nói rằng.

- Thiếu đạo đức cái gì, chuyện này chỉ có thể chứng minh rằng tiểu tử này vốn đã có đức tính như thế rồi.

Vương Hạo bĩu môi.

- Leng keng, chúc mừng chủ nhân thành công làm hư một thanh thiếu niên, thu được 1 vạn điểm phản diện.

Leng keng, chúc mừng chủ nhân thành công bán tiểu đệ, thu được 2 vạn điểm phản diện.

Vương Hạo nhếch miệng lên, một vạn điểm tối hôm qua tốn để mua nội y cho nam nhân dùng để giữ trinh tiết rốt cục đã kiếm về, còn có thêm được tới hai vạn điểm.

Nhớ tới trinh tiết nội y, Vương Hạo hỏi:

- Tiền Vạn Dương, tối hôm qua Trần Diệu mặc cái trinh tiết nội y kia có cởi ra hay không?

Tiền Vạn Dương sửng sốt, sau đó nhìn phương hướng Trần Diệu rời đi với một ánh mắt đồng tình, tiểu tử kia, cuộc đời của ngươi quá hắc ám rồi, bị lão đại bán không nói, giờ còn bị lão đại hại thê thảm như thế, hy vọng lát nữa tiểu huynh đệ của ngươi có thể nhu thuận một chút, bằng không lại phải thể nghiệm cảm giác bị điện giật đến thương tâm rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.