- Ta đã trở về, Nguyên Linh, nhớ ta không?
Một tiếng cười như chuông bạc vang lên, theo đó là một nữ sinh tóc tím từ bên ngoài bước vào.
- Lão đại, anh xem!
Tiền Vạn Dương lôi kéo Vương Hạo, chỉ vào nữ sinh tóc tím vừa tới.
- Đó là người nhân tạo sao!
Vương Hạo quan sát nữ sinh tóc tím này từ trên xuống dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nụ cười rạng rỡ, ấm áp như ánh mặt trời, như tiểu tinh linh từ thế ngoại đào nguyên đi ra vậy.
Dáng dấp như phim hoạt hoạ vậy, không cần nghĩ cũng biết đây không phải là người.
Dựa vào những gì hắn đã xem được trong tài liệu giới thiệu gần đây, người nhân tạo cũng là một loại của loài người, bọn họ và nhân loại bình thường không khác biệt, chỉ có điều bởi vì có chút nguyên nhân khiến bọn họ mất đi thân thể vốn có.
Nhưng thời điểm cơ thể người tử vong, sử dụng công nghệ kỹ thuật cao lấy đại não ra ngoài, sau đó cấy ghép vào trên người người máy.
Điều này cũng đã tạo nên một một chủng người hoàn toàn mới, não là não người, thân thể là người máy.
Hơn nữa, ở thế giới của người nhân tạo cũng có thuyết pháp tu luyện, bọn họ có thể thông qua việc không ngừng thay thế linh kiện và vũ khí trên thân thể để đạt được sự mạnh mẽ như mong muốn.
Chẳng qua, muốn đại não có thể dễ dàng khống chế vũ khí trên người, thì cần có tinh thần lực cường đại hơn người mới làm được.
Thậm chí, có thể nói, người nhân tạo chính là một chiếc cơ giáp, chỉ có điều không cần thân thể của con người bên trong, mà trực tiếp lắp đặt đại não vào cơ giáp.
- Ồ, vậy trong tiệm các ngươi bán người nhân tạo này giá cả thế nào?
Vương Hạo chỉ vào người nhân tạo tóc tím, hỏi.
- Anh muốn mua em sao?
Người nhân tạo tóc tím tò mò chỉ chỉ vào mình.
Nguyên Linh gấp giọng nói:
- Linh Linh là hàng không bán.
- Hàng không bán?
Vương Hạo đánh giá người nhân tạo gọi là Linh Linh này, bên ngoài nhìn không khác người bình thường chút nào, thậm chí da cũng giống hệt người thật, không hề có dáng vẻ như mấy người nhân tạo bình thường, ngoài thân treo đầy vũ khí.
- Không phải là hàng không bán, Linh Linh có thể bán được.
Linh Linh nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Hạo, tràn đầy hy vọng nhìn Vương Hạo.
- Linh Linh giá rất hợp lý, chỉ cần giúp em bảo dưỡng thân thể định kỳ, là có thể mua em đi.
- Còn có loại chuyện tốt như này hả!
Trong nháy mắt, tinh thần Vương Hạo trở nên tỉnh táo, bởi vì người nhân tạo là nửa người máy, cho nên mỗi tháng đều cần bảo dưỡng thân thể một lần, nhưng giá tiền làm việc này cũng không phải là quá đắt, mỗi lần cũng chỉ tốn hơn 1000 điểm cống hiến một chút.
Chẳng qua nếu như ở trong chiến đấu thân thể bị phá hủy, vậy sẽ phải dùng rất nhiều tiền để đi sửa chữa, mà rất nhiều người nhân tạo không thể gánh vác khoản chi tiêu lớn như vậy, nên chỉ có thể lựa chọn cách đem chính mình bán đi, để người mua giúp bọn họ trả tiền sửa chữa.
Mà cửa hàng người máy của câu lạc bộ Tường Vi, chính là nơi dành cho người nhân tạo đứng trưng bày, sau đó khi được ai mua bỏ ra tiền thuê trả cho cửa hàng là được.
Nhưng bây giờ người nhân tạo tên Linh Linh này lại còn nói không cần tiền thuê, chỉ cần trả tiền bảo dưỡng là được, gặp phải loại chuyện tốt này còn cần dùng thêm lời vô ích nào sao, tất nhiên phải mang ngay về nhà mới được rồi.
- Linh Linh, đừng đùa nghịch như vậy, Vương Hạo là người chuyên tạo ra phiền toái, em đi theo hắn tuyệt đối sẽ gặp nguy hiểm.
Nguyên Linh vội vàng cản lại, Linh Linh này chính là con gái của đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê mà câu lạc bộ Tường Vi các nàng tài trợ.
Bởi vì trong một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi còn bé, nên thân thể của Linh Linh tử vong, cuối cùng chỉ có thể bị buộc phải cải tạo thành người nhân tạo.
Cho nên từ suy nghĩ muốn giữ an toàn cho Linh Linh, cha mẹ nàng đã đem Linh Linh đặt ở Cơ sở số 11, không để cho nàng gặp phải nguy hiểm gì.
Đáng tiếc đối với Linh Linh mà nói, Cơ sở số 11 lại tựa như một nhà tù, khiến cho nàng không lúc nào không nghĩ cách rời khỏi nhà tù này.
- Người chuyên tạo ra phiền toái?
Hai mắt Linh Linh sáng lên, giống như đã thấy được cuộc sống không còn vô vị sau này.
Vương Hạo tò mò đi tới trước mặt Linh Linh, vươn tay dùng sức nhéo nhéo trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh, da không khác người bình thường chút nào, còn có độ ấm nữa.
Khác biệt duy nhất là trong ánh mắt của Linh Linh tuy là lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng khuôn mặt không hồng lên chút nào.
Xem ra đẳng cấp thân thể của người nhân tạo cũng không phải là rất cao cấp, chỉ có thể coi là bậc trung, vẫn chưa thể biểu đạt cảm xúc trong đầu ở trên mặt.
Theo lý giải của Vương Hạo, cách chế tác thân thể người nhân tạo và cơ giáp cao cấp giống nhau, là sản phẩm độc quyền mà chỉ Quân Bộ mới có, nếu như không có quan hệ nội bộ, cho dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng không cách nào mua được loại người nhân tạo có độ tinh xảo cao như thế này.
- Vương Hạo, anh muốn làm gì?
Nguyên Linh một tay kéo Linh Linh lại, đứng chắn phía trước, đồng thời cảnh giác nhìn Vương Hạo.
Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã.
- Ta chỉ là muốn nhìn xem người nhân tạo có cái gì khác biệt với người bình thường mà thôi, chẳng nhẽ các ngươi cho rằng ta ngay cả người nhân tạo cũng không buông tha à?
Những nữ sinh ở đây cho Vương Hạo một ánh mắt hoàn toàn chính xác như thế, nếu là người khác thì các nàng thật sẽ không có chút hoài nghi nào, nhưng đối với loại người như Vương Hạo, vậy không cần nói gì thêm nữa.
- Các ngươi sao có thể hoài nghi ta như vậy!
Vương Hạo hầm hừ nói:
- Giữa người và người, quan hệ cơ bản nhất chính là tín nhiệm, lẽ nào các ngươi thực sự cho là ta sẽ làm ra cái loại chuyện hạ lưu như thế sao?
Tín nhiệm cái đậu má ngươi!
Rốt cuộc là ai cho ngươi cái tự tin như thế?
Vừa rồi các nàng cũng đều tận mắt nhìn thấy rồi, là ai nói ba xạo vài ba câu đã đem tiểu đệ của chính mình bán đi, người như thế cũng có thể có tín nhiệm từ người khác sao?
Vương Hạo vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Quên đi, công đạo tự tại lòng người.
Công đạo cái đậu mà ngươi!
Chúng nữ liên tục quăng ánh mắt khinh bỉ tới, đã vô sỉ lại còn giả bộ đại nghĩa, nghiêm nghị như vậy, thực sự là không biết xấu hổ!
Tiền Vạn Dương thở dài, lão đại vô sỉ đã in sâu vào trong lòng người, khiến người ta không tự chủ cũng cảnh giác, thậm chí ngay cả giải thích cũng không có ai chịu tin tưởng, quả nhiên là kiếm trung chi vương, toàn thân đều lộ ra khí tức của kiếm.
- Lão đại, cứu mạng!
Tiếng Trần Diệu đột nhiên vang lên, người còn chưa vào cửa, tiếng quỷ khóc sói tru cũng đã truyền đến.
- Lão đại, nhanh lên một chút, cởi quần lót ra cho em với.
Tiền Vạn Dương cho Trần Diệu ánh mắt đồng tình, đứa nhỏ này phỏng chừng lại được thể nghiệm tư vị chua xót thoải mái kia rồi.
- Cởi quần lót?
Tất cả nữ sinh có mặt ở đây đều bị dọa, vội vàng lui ra sau mấy bước, đồng thời vẻ mặt chán ghét nhìn ba người Vương Hạo.
- Ta dùng vân tay của Tiền Vạn Dương làm mật mã, chú em để cho Tiền Vạn Dương sờ một cái là có thể cởi ra.
Vương Hạo đầy hứng thú nhìn một màn này.
- Dùng vân tay của ta?
Sắc mặt Tiền Vạn Dương đen muốn chết, lão đại quá biến thái đi!
Cảm thụ được sự đáng thương của Trần Diệu, Tiền Vạn Dương ánh mắt bất đắc dĩ, nhắm mắt nói:
- Về nhà rồi nói đi!
- Hít...
Nữ sinh ở đây ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh, liên tục lui ra phía sau, giữ một khoảng cách với Tiền Vạn Dương và Trần Diệu, lão đại đã là một tên vô sỉ, tiểu đệ lại có loại sở thích như thế này, thực sự là tổ hợp kỳ lạ.
Nhưng bất kể kỳ lạ như thế nào, cũng đều không phải là cái gì tốt đẹp.
Không lâu sau, Linh Linh thuyết phục được Nguyên Linh, vui vẻ nhảy nhót theo Vương Hạo rời đi.
- Ai!
Nguyên Linh thở dài, nàng thật tình không muốn để cho Linh Linh đi cùng Vương Hạo, nhưng có Vương Hạo bên cạnh rục rịch, lại cộng thêm bản thân Linh Linh cũng muốn cùng Vương Hạo đi, điều này làm cho nàng muốn ngăn cũng ngăn không được.
- Sẽ không có chuyện gì đâu, em sẽ trông chừng Linh Linh cho...
Nhạc Huyên an ủi.
Nguyên Linh bất đắc dĩ gật đầu.
- Nhạc Huyên, Linh Linh sau này phải nhờ vào ngươi rồi, ta đi nói một tiếng với cha mẹ của Linh Linh...
Nhạc Huyên quay đầu nhìn thoáng qua hướng Vương Hạo vừa rời đi, lần này đi Thiên Minh Tinh, nàng kiểu gì cũng phải lĩnh ngộ Tinh Thông Súng Ống Hồn Nhiên Thiên Thành mới được...