- Cô bé Hạ Vi Vi đó đi làm lãnh tụ!?
Vương Hạo gương mặt bất ngờ, hoàn toàn không hiểu nổi tiểu La Lỵ bạo lực kia lại muốn làm gì.
Bất quá, cô nàng này bây giờ có được một toán Hạ gia tư quân còn cường đại hơn so với Vương Bài quân. Cho nên ít chọc mới tốt, hắn cũng không muốn cùng tiểu La Lỵ bạo lực này khai chiến, lãng phí đạn dược.
Rất nhanh, mười chiếc chiến hạm Dũng Khí hào dừng trên sát đường biên giới một cái tinh cầu cấp ba tên là Minh Thiểm tinh.
Sau khi thế lực khắp nơi thấy mười chiếc chiến hạm Dũng Khí hào với khí phách uy vũ kia, tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
- Đây là Thiếu Soái quân Vương Hạo sao!? Thực tế quá lợi hại.
- Tôi nghe nói, Quân bộ đại tư lệnh chỉ cấp cho Vương Hạo một đầu hàm Nguyên soái, còn lại cái gì đều chưa cho, đây đều là chính anh ta đánh liều lấy ra.
- Bản thân mình đánh liều đi ra hay sao? Người anh em không phải nói giỡn chứ!?
- Dĩ nhiên không có, nghe nói Vương Hạo đầu tiên là bán cấp quân hàm cho con dòng cháu giống, mò mạnh một khoản, sau đó đợi con dòng cháu giống chiêu binh mãi mã là được rồi. Hắn thu hồi binh quyền, qua sông đoạn cầu.
- Con mẹ nó, biện pháp như thế xác định không phải đang nói đùa!?
- Đúng vậy! Đám con dòng cháu giống kia đều ngớ ngẩn sao? Sao lại đồng ý giao ra binh quyền như thế!?
- Cái này cũng không biết, truyền thuyết Vương Hạo chỉ trừng mắt một cái, đám ăn chơi trác táng Quan Thế kia lập tức chỉ có thật thà ngoan ngoãn giao ra binh quyền.
- Con mẹ nó, cho dù đám ăn chơi trác táng Quan Thế đó đều là phế vật, vậy Vương Hạo làm thế nào thu phục những binh lính kia chứ?
- Cái này không thể không nói Vương Hạo vận khí tốt. Nghe nói tổ chức khủng bố DY bắt cóc người nhà của những lão binh này, sau đó Vương Hạo cứu được người của bọn họ.
- Chờ một chút, anh nói tổ chức khủng bố DY bắt cóc người nhà của những lão binh này hả? Những phần tử kinh khủng bố đó bắt cóc người nhà lão binh làm cái gì?
- Cái này ai biết chứ, dù sao Vương Hạo chính là dựa vào ân tình cứu ra người nhà của lão binh, sau đó dùng thuốc Tiểu Sinh Mệnh, cùng truyền thừa tinh thạch làm mồi dụ, kết quả khiến cho hắn thoải mái thu phục được một nửa lão binh.
- Cái gì!? Truyền thừa tinh thạch!?
- Không sai, chính là truyền thừa tinh thạch, hơn nữa còn là 28 viên!
- Con mẹ nó, người này ở đâu có nhiều truyền thừa tinh thạch như vậy chứ!?
- Nghe nói là tìm được ở một chỗ di tích thượng cổ đấy. Dù sao người này không chỉ có thiên phú mạnh, cơ duyên cũng dọa chết người. Đáng sợ nhất là, người này còn không phải một tên ngớ ngẩn chỉ biết là tu luyện.
- Cho dù không phải là đồ ngốc thì có sao đâu chứ, hắn hiện tại lấy ra truyền thừa tinh thạch, cái này có nghĩa là hắn đang gây hấn với tất cả quý tộc.
- Không sai, nghe nói lần này chống cự Dị tộc, con dòng cháu giống lựa chọn cô lập Vương Hạo.
- Lần này Vương Hạo xong đời rồi, căn cứ tin tức truyền đến, lần này Dị tộc tổng cộng có tất cả 3 ức liên quân, cho dù 1 triệu đại quân của hắn là Vương Bài quân, nhưng nghĩ rằng ở mặt sóng này, thành tâm đủ trọng thương.
- ... . . .
Tiền Vạn Dương cau mày nói:
- Lão đại, nếu đám quý tộc kia thật sự cô lập chúng ta, vậy chúng ta không phải rất nguy hiểm sao!?
Vương Hạo bĩu môi:
- Nguy hiểm thì nguy hiểm, dù sao tôi cũng không có ý định ra ngoài sóng, ở nhà đánh vén a vén thật tốt.
Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Cô Dương, Tần Phong bốn người trong nháy mắt ngây dại, vị Thiếu Soái này lại náo loạn ra gì hả!? Mọi người tới đây, lại còn không có ý định ra chiến trường sao!?
Cô Dương liền vội vàng tiến lên khuyên nhủ:
- Thiếu Soái đại nhân, lần này quân công có thể nói là có thể đổi rất nhiều vũ khí chiến lược, chúng ta không thể từ bỏ như vậy. Nếu không chúng ta đi tìm Hạ Vi Vi tiểu thư, Nhạc Huyên tiểu thư, Tuyết Thiên Cầm tiểu thư, Mạch Manh Manh tiểu thư, tôi tin các cô ấy nhất định sẽ cùng Thiếu Soái đại nhân kết minh, đến lúc đó chúng ta cũng không tính là bị cô lập.
Vương Hạo gương mặt chánh khí nói:
- Tôi có thể nói đường đường là Nguyên soái, thống lĩnh trăm vạn đại quân, là loại người thấy vũ khí lập tức ánh mắt sáng lên sao? Còn nữa tôi làm sao có thể dựa vào phụ nữ chứ!? Cái này nếu truyền ra ngoài, tôi còn mặt mũi nào lăn lộn giang hồ!?
Vừa dứt lời, bốn vị tiểu đệ trong nháy mắt sợ ngây người, cái thằng quỷ này vừa rồi lại còn nói không thích vũ khí? Cũng không dựa vào phụ nữ nhân? Vậy ban đầu là người nào lấy ăn bám làm vẻ vang đó a!? Là người nào vì những thứ vũ khí có lực sát thương cường đại, các loại lừa gạt gian giảo!?
Cô Dương cười cười xấu hổ:
- Là thuộc hạ suy tính không chu đáo!
Vương Hạo phất tay áo:
- Được rồi, thấy cậu vi phạm lần đầu, tôi không so đo với cậu nữa.
Nói xong, Vương Hạo ôm Tiểu Bạch, đi về phía đại sảnh hội nghị, đồng thời lên tiếng hát vang:
- Trường giang dào dạt chảy về Đông a, bầu trời ánh sao sáng Bắc Đấu a... Gặp chuyện bất bình một tiếng quát lên a, lúc nên xuất thủ liền xuất thủ a, hấp tấp xông vào Cửu Châu a...
Tiểu Bạch cũng kích động bắt đầu hát vang:
- Hải nha y theo mà nha, ai hải ai hải y theo mà nha, hải nha y theo mà nha, ai hải ai hải y theo mà nha...
Trần Diệu ngẩn người:
- Quả nhiên là con thỏ được lão đại nuôi, thật đúng là giống nhau như đúc.
Tiền Vạn Dương gật gật đầu, không nhịn được hỏi:
- Các ngươi nói, lão đại lại tính toán làm cái gì!?
Cô Dương lắc đầu:
- Không biết, nhưng tôi dám khẳng định, Thiếu Soái đại nhân nếu gióng trống khua chiêng tới nơi này, vậy nhất định sẽ không thành thành thật thật đợi ở nhà chơi đùa.
- Các người không nghe được sao?
Tần Phong gãi gãi cằm:
- Trong lời hát của Thiếu Soái đại nhân, lúc nên xuất thủ liền xuất thủ, đây không phải đang nói chờ đợi cơ hội chiến đấu xuất hiện sao!?
Nghe vậy, ba người chợt hiểu, trong lòng có dự cảm, Vương Hạo lần này lại sắp gây sự rồi, hơn nữa sự tình còn sẽ rất lớn.
Bởi vì dựa vào kinh nghiệm của quá khứ, bọn họ hiểu được mỗi khi Vương Hạo yếu thế, chính là hắn bắt đầu giả heo ăn lão hổ.
Cũng ví dụ như lúc bán quân hàm, khiến cho Quân bộ cho là hắn cấu bất thành uy hiếp, hắn lại có thể lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Thiếu Soái quân nắm vững vàng trong tay của mình, khiến cho Quân bộ đại lão ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Hiện tại Vương Hạo thứ nhất là nói không ra ngoài gây sóng, ở nhà nuôi Tiểu Bạch, chơi đùa, cái này nếu người nào dám xem thường hắn, thế nào cũng phải bị lão hổ chỉ thích khoác da dê này, ăn ngay cả xương cốt đều không thừa một cọng.
.. . . .
Lạc Tư tinh.
Tinh cầu cấp ba.
Khoảng cách nơi đóng quân của Nhân tộc, Minh Thiểm tinh không quá xa vời.
Vốn dĩ tới nơi này là lãnh địa Nhân tộc, nhưng mà sau khi bị Dị tộc công chiếm, nơi này liền trở thành nơi đóng quân tiền tuyến của Dị tộc tấn công Nhân tộc.
Lúc này, các Dị tộc bận rộn, bọn họ muốn phát động chiến tranh, cho đám tiểu hài tử của Nhân tộc kia một cái lễ hoan nghênh.
Tuy nhiên, những Dị tộc có Võ vương cấp chín tất cả đều bế quan tu luyện chưa hề đi ra. Bọn họ cần phải tranh thủ đột phá Võ đế, tốt nhất trong chiến tranh lấy được quyền chủ động.
Bên trong một doanh trướng, tụ họp rất nhiều Ngưu Đầu Nhân.
Ngưu Đầu Nhân ngồi ở vị trí đầu, chính là Vua của Ngưu Đầu Nhân tộc, Ngưu Khí.
Bên cạnh Ngưu Khí, là tiểu hồ ly, anh họ của Mộng Kỳ, Thạch Phong, cũng là quân sư của Ngưu Đầu Nhân tộc.
Sau khi Vương Hạo rời khỏi Thú Vương tinh, Ngưu Đầu Nhân cũng như Hồ Tộc kết minh, mở ra cuộc hành trình tranh bá Bán Thú Nhân. Lần này bọn họ cùng nhau mang đến 2 ngàn vạn Bán Thú Nhân đại quân, là sự tồn tại không thể coi thường trong Dị tộc liên quân lần này.
Ngưu Khí trầm giọng nói:
- Lần này công đánh Nhân tộc, mục tiêu của chúng ta rất đơn giản, chính là bắt cóc một Nhân tộc cao tầng, sau đó đổi về vị Vua của chúng ta.
Vừa dứt lời, từng tên một Ngưu Đầu Nhân hai tròng mắt hiện lên hồng quang, giơ tay gào thét.
- Vì Ngưu Ma Vương!
- Vì Ngưu Ma Vương!
- ... . . .
Thạch Phong xoa nhẹ đầu chân mày. Hắn thực tế không hiểu nổi, những Ngưu Đầu Nhân này không phải khai khiếu rồi ư!? Tại sao vẫn không nhìn ra, Vương Hạo không phải Ngưu Đầu Nhân!?
- Được rồi, măc kệ hắn có phải Ngưu Đầu Nhân hay không, dù sao tiểu tử này tương lai không phải nhân vật đơn giản, đi theo hắn nhất định sẽ không lỗ. Nếu có thể rời khỏi Dị tộc tinh hệ, vậy Hồ Tộc chúng ta nhất định ủng hộ hắn.
Thạch Phong lẩm bẩm nói.
Chỉ cần có thể rời khỏi Dị tộc tinh hệ, vậy thì rốt cuộc không cần lo lắng, chỗ tinh cầu ngày đó bị Thứ Nguyên không gian thôn phệ, Hồ Tộc bọn họ có thể kiên định sinh sống.
Nghĩ tới chỗ nầy, Thạch Phong giơ lên cao cánh tay, đi theo Ngưu Đầu Nhân cùng chung kêu lên:
- Vì Ngưu Ma Vương...