Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 375: Chương 375: Ngàn dặm dài dằng dặc đưa tới cửa




Minh Thiểm tinh

Phòng họp.

Vương Hạo ôm Tiểu Bạch nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, những người còn lại đang kịch liệt thương thảo nên như thế nào phản công Dị tộc.

- Nếu ta nói, phải chia ra ba đường tấn công, tuyệt đối có thể đánh Dị tộc trở tay không kịp.

- Ba đường nhân số có chút phân tán, không bằng chia làm hai đường, một đường trực tiếp tấn công, một đường bọc đánh vòng.

- Phân đường gì, tất cả thế lực chúng ta chung vào một chỗ mới chỉ được 1 ức binh mã, kém 2 ức quân lính so với Dị tộc, chia ra còn đánh cái rắm a!

- Chúng ta trang bị mạnh hơn so với Dị tộc, một người đánh với năm tên bọn họ cũng không có vấn đề gì.

- Thúi lắm, khoa học kỹ thuật của Dị tộc không được, nhưng chiến lực cá nhân bọn họ lại mạnh hơn so với Nhân tộc. Cái này nếu chắp vá trận giáp lá cà, thua nhất định là chúng ta.

- Thế thì chúng ta sẽ không chắp vá trận giáp lá cà, là tiêu diệt bọn họ trong vũ trụ.

- Anh làm như Dị tộc đều ngớ ngẩn vậy, anh nói ở vũ trụ đại chiến, họ ở ngay vũ trụ đánh với anh chắc!?

- Vậy chúng ta sẽ hủy diệt tinh cầu của bọn họ đồn trú, khiến cho bọn họ hoàn toàn hôi phi yên diệt.

- Con mẹ nó, con mẹ anh ngớ ngẩn a! Đây chính là tinh cầu của Nhân tộc chúng ta, bởi vì bị Dị tộc chiếm lĩnh, chúng ta cũng bị hủy diệt hả!?

- Đại gia, nếu không anh thu mua cái tinh cầu này đi, sau đó chúng ta khiêng pháo đi hủy diệt nó!?

- Ách, cái này, tôi cảm giác hay là lấy thu phục đất mất là chủ, không thể làm rất tuyệt.

- Vậy được rồi, tinh cầu này là lãnh địa của Nhân tộc chúng ta, nhất định phải thu hồi lại, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể hủy diệt nó.

- ... . . .

Tuyết Thiên Cầm kéo vạt áo Vương Hạo, tò mò hỏi:

- Hôm nay sao anh an tĩnh thế? Trường hợp này anh phải rất thích thú mới đúng a!?

Vương Hạo thở dài:

- Tiểu bảo bối Y Linh nhà ta đi chống đỡ Ám Tinh Linh tộc rồi, không có ở nơi này, cho nên ta phải khiêm tốn một chút, không thể đi gây chuyện, nếu không bị người đánh làm sao bây giờ!?

Vừa dứt lời, bốn vị tiểu đệ sau lưng tất cả đều xấu hỗ rồi, vừa mới ở bên ngoài còn quang minh lẫm liệt nói không được ăn bám.

Nhưng một giây kế tiếp lại ăn quang minh chánh đại như thế, tiết tháo này ở đâu chứ!?

- Anh không thể đứng đắn một chút sao!?

Tuyết Thiên Cầm xoa nhẹ đầu chân mày.

Vương Hạo nhíu mày:

- Tôi lúc buổi tối, nghiêm chỉnh như một bại hoại nho nhã, cô có muốn xem một chút hay không!?

Tuyết Thiên Cầm đảo cặp mắt trắng dã, quay đầu đi, quyết định không để ý tên khốn kiếp không biết xấu hổ này.

Lúc này, Tiền Vạn Dương kéo Vương Hạo:

- Lão đại, anh nhìn xem người con trai bên cạnh kia, nhìn chằm chằm vào anh đấy.

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người con trai khoảng 25 26 tuổi, đang gương mặt bình tĩnh nhìn hắn, dường như trong mắt người đó căn bản không có những người khác, cũng không có thứ thanh âm khác, chỉ có một mình hắn.

“Cái thằng quỷ này không phải là một tên “bóng” hay không a!?”

Vương Hạo giật mình một cái, hắn mặc dù rất tự tin với vẻ đẹp trai của chính mình, nhưng người con trai này thôi rồi, hắn cũng không có khẩu vị nặng của Lý Vân Dương.

Tuyết Thiên Cầm sáp lại, thấp giọng nói:

- Người con trai đó gọi là Hoàng Vĩ Nhất, là người Hoàng gia của Diệu Thiên Liên bang, tương đương với Hạ gia của Tinh Tế Liên bang vậy.

Lúc này, Nhạc Huyên bên trên cũng sáp lại, khẽ cười nói:

- Tôi còn nghe nói, cái người gọi là Hoàng Vĩ Nhất đó vừa đi tới Hạ gia xin cưới, kết quả bị Hạ Vi Vi thả chó chạy ra cắn.

Bốn người Tiền Vạn Dương không nhịn được cảm khái một tiếng. Quả nhiên không hổ là Hạ gia tiểu công chúa bá đạo, thật đúng là người nào mặt mũi cũng không cho.

- Hay nói cách khác, người con trai đó là vì Hạ Vi Vi mới nhìn ta như vậy đấy!?

Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã, sau đó tò mò hỏi:

- Còn Hoàng gia đó của Diệu Thiên Liên bang, là cái thứ gì hả!?

Nhạc Huyên sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn bốn người Tiền Vạn Dương một cái:

- Các người chưa nói với cậu ta, Hạ gia đại biểu cái gì sao?

Bốn người Tiền Vạn Dương liếc nhìn nhau, sau đó lập lòe cười đáp:

- Chúng tôi nghĩ rằng lão đại hỏi qua một người trong chúng tôi, nhưng ai biết, thì ra người nào cũng không hỏi qua, cho nên chúng tôi cũng đều chưa nói.

- Tôi thật là phục các người rồi.

Tuyết Thiên Cầm đảo cặp mắt trắng dã, giải thích:

- Hạ gia cùng Hoàng gia sở dĩ địa vị đặc thù, là vì trên người bọn họ chảy xuôi huyết mạch của Nhân tộc cao cấp, chỉ cần tu luyện, thấp nhất cũng có thể đạt đến Võ đế, cố gắng một chút Võ thánh thực nhẹ nhàng. Nếu thiên phú mạnh một chút, tuyệt đối có thể được đến cấp bậc lão quái vật.

- Nhân tộc cao cấp!? Đây là cái thứ gì!?

Vương Hạo tò mò hỏi.

Nhạc Huyên tiếp tục giải thích:

- Nhân tộc ở thời kỳ thượng cổ cường đại phi thường, cuối cùng chẳng biết tại sao diệt vong. Nhân tộc sinh ra ở Địa Cầu của chúng ta chỉ có một phần trong đó, còn có rất nhiều Nhân tộc cũng ở những tinh hệ khác sinh tồn. Nhưng bọn họ bảo lưu lại một phần truyền thừa của thượng cổ Nhân tộc, thuộc tính cơ sở mạnh hơn rất nhiều so sánh với chúng ta, cho nên chúng ta xưng hô bọn họ là Nhân tộc cao cấp.

- Các người là nói, Hạ gia cùng Hoàng gia có thể liên lạc những Nhân tộc cao cấp kia sao!?

Vương Hạo cau mày hỏi.

Tuyết Thiên Cầm gật đầu đáp:

- Bọn họ đích xác có thể liên lạc với Nhân tộc cao cấp, thậm chí có thể nói, bọn họ là sứ giả mà Nhân tộc cao cấp đã chọn, mục đích là vì chiêu thu thiên tài có thiên phú.

- Chiêu thu thiên tài!?

Vương Hạo ngẫm nghĩ hỏi:

- Vậy cô có nghe qua tinh vực, Thiên cung hay không!?

Tuyết Thiên Cầm, Nhạc Huyên hai cô chợt co rụt lại đồng tử, hít thở biến thành có chút dồn dập:

- Làm sao anh lại biết Thiên cung!?

Vương Hạo cau mày nói:

- Các cô vẫn chưa trả lời vấn đề của chúng ta.

Nhạc Huyên hít sâu một hơi:

- Tôi nghe sư công nói qua với tôi, trong tinh vực bao gồm mấy mươi ức tinh hệ, trong đó có Ngân Hà tinh hệ chúng ta, mà thống trị tinh vực đúng là Thiên, Tiên nhị cung trong truyền thuyết đó.

Vương Hạo lẩm bẩm nói:

- Thì ra nữ nhân kia lai lịch lớn như vậy, khó trách có thể trực tiếp mang đi tiểu hồ ly.

- Tiểu hồ ly!?

Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm hai cô nhíu mày, nghĩ tới tiểu hồ ly mà lúc ban đầu ở Thú Vương tinh bị Vương Hạo dụ dỗ, chẳng lẽ vị tiểu hồ ly ấy bây giờ đang ở Thiên cung!?

Nghĩ tới chỗ nầy, Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm hai cô gương mặt hâm mộ, có thể đi vào Thiên cung này suy nghĩ cũng biết, tương lai thành tựu kinh khủng đến dọa chết người.

Vương Hạo gãi gãi cằm, gương mặt trầm tư nói:

- Xem ra ta phải nhanh chóng đi tìm tiểu hồ ly mới được, nếu bị người dụ đi rồi, phần cơm này của ta không kịp ăn nữa.

Vừa dứt lời, bốn vị tiểu đệ sau lưng mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.

Lão đại, anh không phải nói không ăn cơm chùa sao!?

Hiện tại không chỉ có ăn hết, còn muốn ngàn dặm dài dằng dặc đưa đi lên cửa ăn, như vậy thật sự rất có sao đấy!?

Nhạc Huyên kéo vạt áo Vương Hạo, thấp giọng nói:

- Vương Hạo, tôi xem anh hay là cẩn thận một chút thì tốt hơn. Hoàng Vĩ Nhất đó cũng không phải là nhân vật đơn giản, thân thể hắn có thuộc tính cơ sở mạnh hơn mười lần so với người bình thường, bây giờ nhìn anh, nhất định chuyện không tốt.

Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã:

- Đây đều là chọc phong lưu nợ của Hạ Vi Vi, dựa vào cái gì bảo tôi chùi đít!?

Tuyết Thiên Cầm liếc Vương Hạo một cái, tức giận nói:

- Rõ ràng là chính anh gây họa, ai bảo anh nói Vi Vi là người con gái của anh chứ!?

- Người con gái của tôi!?

Vương Hạo ngẫm nghĩ , có vẻ như ban đầu ở nhà Cô Dương, thì ra lúc ở Thiên kiếm sơn trang, hắn đích xác dùng lời ghê tởm này với Hạ Vi Vi.

Nhạc Huyên vỗ bả vai Vương Hạo, khích lệ nói:

- Nếu là họa do bản thân mình gây ra, vậy thì hãy giống một người đàn ông, đi đối mặt đi!

- Tôi không có hứng thú cùng hắn đánh nhau.

Vương Hạo bĩu môi:

- Chờ một chút tôi phải đi tìm Hương Hương dọn dẹp hắn.

- Khụ khục...

Vừa dứt lời, mấy người tất cả đều bị sặc, tên khốn nạn này dám vô sỉ một chút sao? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.