Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 376: Chương 376: Ngươi là gió, ta là cát




Phòng họp.

Hạ Vi Vi nhìn mọi người cãi vã không nghỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng lạnh, cuối cùng hoàn toàn bạo phát ra:

- Chớ ồn ào nữa, bổn tiểu thư quyết định, toàn quân tiếp cận, không có chiến pháp, chỉ có một chữ, giết!

Nghe tiếng, mọi người tất cả đều trơ mắt nhìn Hạ Vi Vi, cảm giác đầu óc đứa nhỏ này nhất định có vấn đề.

Lần này muốn toàn quân tiếp cận, nhất định phải tuyệt đối nắm trong tay năng lực của tất cả binh lính mới được, nếu không ai sẽ liều cái mạng nhỏ không cần, vì một vị đầu lĩnh chưa quen thuộc giết địch a!?

Mà muốn tuyệt đối nắm trong tay tất cả binh lính, đây không thể nghi ngờ là dồn bọn họ đến chân tường, thử hỏi bọn họ có đáp ứng không!?

Hoàng Vĩ Nhất đứng dậy, thản nhiên nói:

- Tôi ủng hộ Vi Vi tiểu thư, nếu Diệu Thiên Liên bang có người dám bằng mặt không bằng lòng, Hoàng Vĩ Nhất ta lấy người của Hoàng gia đưa ra lời thề, chắc chắn nhổ tận gốc gia tộc của hắn.

Vừa dứt lời, tất cả các thế lực lớn của Diệu Thiên Liên bang đều nổi giận. Con mẹ nó, ngươi tán gái, dựa vào cái gì muốn bọn họ tới trả tiền chứ!?

Nhưng nghĩ tới tánh khí bá đạo đó của Hạ Vi Vi, lần này nếu dám nói không đi, như vậy Hoàng gia, Hạ gia cùng đi, bọn họ bày tỏ thành tâm không chống đỡ được a!

Nghĩ tới chỗ nầy, các thế lực lớn của Diệu Thiên Liên bang, tất cả đều gật đầu đồng ý với vẻ ủy khuất.

Hạ Vi Vi nhếch miệng lên, lộ ra tiểu hổ nha, quay đầu nhìn về phía thế lực khắp nơi của Tinh Tế Liên bang:

- Các người nói thế nào? Không cần bổn tiểu thư mang theo quân của Hạ gia chạy một vòng tới nhà các người chứ?

Liêu Vân Xuyên bất đắc dĩ gật đầu:

- Phủ Tổng thống chúng tôi nghe theo mệnh lệnh của Hạ Vi Vi tiểu thư.

Quan Thiên mặt lạnh không cam lòng:

- Quân đoàn thứ sáu của chúng tôi, cũng nghe theo mệnh lệnh của Hạ Vi Vi tiểu thư.

Nhạc Huyên giơ lên tay nhỏ bé:

- Ta đại diện cho Công hội Mạo Hiểm, nghe theo mệnh lệnh của Hạ Vi Vi tiểu thư.

Tuyết Thiên Cầm gật đầu nói:

- Ta đại diện công ty Thiên Hỏa, cũng nghe theo mệnh lệnh của Hạ Vi Vi tiểu thư.

Thấy được bốn sự biểu thái trong ngũ đại thế lực của Tinh Tế Liên bang, ánh mắt của tất cả người còn lại đều đồng loạt nhìn về phía Vương Hạo.

Tuy rằng Vương Hạo đã mang đến trăm vạn đại quân, hơn nữa còn là Quân bộ Nguyên soái, nhưng mà lần này hắn tới là đại biểu cho công hội Dược Phẩm.

Bởi vì tên tiểu nha đầu Mạch Manh Manh kia, đang mang theo một đám Dược Tề sư chế biến dược phẩm ở phòng thí nghiệm.

Vương Hạo nhìn quanh một vòng, cà lơ phất phơ nói:

- Công hội Dược Phẩm cũng ủng hộ cô bé Hạ này, đồng thời, Thiếu Soái quân của tôi cũng sẽ lưu lại bảo vệ Minh Thiểm tinh, chờ các vị chiến thắng trở về.

Vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường trong nháy mắt sôi trào lên.

- Vương Hạo đây là ý gì!? Chẳng lẽ hắn dự tính ở nhà không đi sao!?

- Có lầm hay không, tay cầm trăm vạn Vương Bài quân, không ngờ lại co đầu rút cổ ở nhà.

- Tôi nghĩ Vương Hạo nhất định là không phục, cho nên mới như vậy.

- Ý gì!?

- Các người ngẫm lại, nếu không phải là Vương Hạo đến chậm, vị trí lãnh tụ này tám phần là của cậu ta rồi.

- Có đạo lý, Vương Hạo dẫn theo trăm vạn đại quân đi tới, đoán chừng là muốn tới cái văn danh thiên hạ, nhưng kết quả lại bị người đoạt trước một bước.

- Nói như vậy, cũng đã nói rất rõ, Vương Hạo tại sao không xuất binh.

- Nhưng tôi không phải nghe nói, Vương Hạo cùng Hạ Vi Vi là một đôi sao!?

- Cái này lúc trước rồi, anh xem Hoàng Vĩ Nhất không cạn dư lực ủng hộ Hạ Vi Vi như thế, Vương Hạo nhất định là ghen tị.

- Cũng đúng, Vương Hạo cho dù thiên phú có mạnh mấy đi nữa, so sánh cùng Hoàng Vĩ Nhất, còn có chênh lệch rất lớn.

- Tôi nghe nói, Vương Hạo một người độc chiến ba mươi vạn đại quân, hơn nữa càng đánh càng hăng, sao lại sợ Hoàng Vĩ Nhất như thế?

- Cái này chỉ có thể nói Vương Hạo duy trì lực mạnh bền bỉ, nhưng Hoàng Vĩ Nhất hẳn là tốc chiến tốc thắng, đoán chừng hắn thành tâm không đùa.

- Lời này cũng đúng, dù sao thuộc tính cơ bản của Hoàng Vĩ Nhất mạnh mười mấy lần so với người bình thường, thuộc loại Nhân tộc cao cấp.

- ... . . .

Hạ Vi Vi tức giận đi tới trước mặt Vương Hạo:

- Hiện tại Dị tộc đều khi dễ lên đầu Nhân tộc chúng ta, sao anh có thể trốn ở nhà, anh có phải là đàn ông hay không hả?

- Chỉ vì kiểu mẫu chiến đấu đó của cô, căn bản là chiến pháp ngớ ngẩn, cô muốn đi chịu chết, tôi cũng không đam mê này.

Vương Hạo bĩu môi:

- Còn tôi có phải là đàn ông hay không, buổi tối cô có thể tới thử một lần.

- Anh...

Hạ Vi Vi tức mình đến mức kêu la như sấm.

Vương Hạo đánh giá bộ ngực Hạ Vi Vi, nghiêm túc nói:

- Đều nói ngực không phẳng, dùng cái gì bằng thiên hạ, dzú không to lớn, dùng cái gì tụ lòng người. Tôi cảm thấy tôi phải thu hồi lời nói mới rồi, nói với cô một tiếng thật xin lỗi. Cô nhất định có thể bình định thiên hạ náo động, đưa trở về thế đạo an tĩnh.

- Vèo...

Lời nói vừa xong, tất cả mọi người ở tại chỗ đều phun ra, tên khốn nạn này làm sao lại đê tiện như vậy chứ!?

Hạ Vi Vi người ta trêu chọc anh nữa à!? Anh không cần phải nói người ta như vậy.

Tuy rằng ngực người ta đích xác nhỏ một chút, nhưng gương mặt kia lại xinh đẹp, là đại mỹ nhân thế gian khó gặp, hoàn toàn có thể che giấu những khuyết điểm đó, người theo đuổi vẫn là chộp một cái cả nắm.

- Vương Hạo, anh câm miệng lại!

Hoàng Vĩ Nhất đi tới, sắc mặt dù vẫn bình tĩnh, nhưng hai tròng mắt lại lóe lên một chút hàn quang.

Hạ Vi Vi tức mình đến mức trừng mắt nhìn Hoàng Vĩ Nhất:

- Nên ngậm miệng chính là anh, bổn tiểu thư cùng tên khốn nạn này nói chuyện, có chuyện của anh sao!

Vương Hạo liên tục gật đầu, tiến lên ôm lấy eo thon nhỏ của Hạ Vi Vi, cho Hoàng Vĩ Nhất một ánh mắt khiêu khích:

- Tiểu tử, tình cảm của tôi và Vi Vi có thể nói là núi không có cạnh, thiên địa hợp, em là gió, anh là cát, há là anh nói mấy câu liền có thể dao động sao!?

Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm hai cô xoa nhẹ đầu chân mày, cảm nhận được bi ai thay Hạ Vi Vi. Cô ấy sao lại gặp loại đồ đê tiện này vậy.

Phải biết, Hạ Vi Vi có thể nói là tiểu La Lỵ bá đạo gặp người nào đánh người đó, nhưng sau khi gặp Vương Hạo cái đồ lưu manh này, lập tức bị khắc chế chết, ngay cả chút cơ hội xoay người cũng không có.

- Đồ lưu manh, anh buông tôi ra!

Hạ Vi Vi tức mình đến mức vỗ cái bộp lên tay Vương Hạo, hầm hừ tức giận nói:

- Vương Hạo, bổn tiểu thư nói cho anh biết, lần này nếu anh dám đợi ở nhà, bổn tiểu thư lập tức dám xử tội danh anh một mình lâm trận bỏ chạy.

- Ái chà chà, mấy ngày không gặp, cô bé Hạ này còn học được bản sự có phải hay không!?

Vương Hạo đưa ra hai cái tay, véo mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vi Vi.

- Đau, mau buông tay!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vi Vi bị nhéo biến hình, đứng tại chỗ giậm chân.

Nhìn hai người thân mật như vậy, trong ánh mắt Hoàng Vĩ Nhất lóe lên một chút hung quang:

- Dừng tay!

- Nếu tôi không dừng tay, anh có thể làm gì tôi hả!?

Vương Hạo bĩu môi, căn bản không coi Hoàng Vĩ Nhất ra gì.

- Nếu không dừng tay, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.

Hoàng Vĩ Nhất tiến lên trước một bước, khí tức cuồng bạo toàn thân trong nháy mắt bộc phát ra.

- Người anh em này, phàm là đều có một đi trước tới sau. Vương Hạo cùng tôi có thù trước đó, người không khách khí trước, phải là tôi mới đúng!

Nghe tiếng, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ cửa chính, Lý Vân Dương toàn thân áo trắng, tiêu sái đi đến, bên cạnh còn đi theo một cô gái xinh đẹp động lòng người. Đây là Nhân yêu Khố Lạp đổi tên là Khố Khắc Lạp.

Vương Hạo không nhịn được trêu nói:

- Đều nói Vân Dương huynh hào khí ngất trời, thích không bám vào một khuôn mẫu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.