- Vương Hạo hãy bớt sàm ngôn, nhanh chóng rút kiếm đi!
Lý Vân Dương hừ lạnh một tiếng:
- Giờ này, ta đã nắm giữ bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Thành, lần này nhất định có thể đánh bại ngươi.
- Phải không!?
Vương Hạo nhíu lông mày:
- Thật ra ở phương diện đó, Vân Dương huynh thật là độc lĩnh phong tao, tại hạ đã sớm cam bái hạ phong rồi.
Tiền Vạn Dương, Trần Diệu hai người đảo cặp mắt trắng dã, lão đại này quả nhiên không biết xấu hổ. Anh ta gài bẫy Lý Vân Dương thảm như vậy, không ngờ lại còn có tâm tình ở chỗ này nói nói mát.
Tuy nhiên, trong lòng hai người cũng kích động phi thường, cũng không biết đợi lát nữa Vương Hạo có thể vén màn bí mật thân phận của Khố Khắc Lạp hay không.
Mà Lý Vân Dương sau khi biết thân phận của Khố Khắc Lạp, là sẽ bị tức giận thổ huyết ba lít, hay vì tình yêu lựa chọn hoàn toàn thay đổi lệch hướng, thật là khiến người ta mong đợi a!
- Bổn tiểu thư mặc kệ các người ai độc lĩnh phong tao, hay là ai đánh bại ai, ngày hôm nay nếu ai dám cãi mệnh lệnh bổn tiểu thư, bổn tiểu thư nhất định khiến hắn chịu không nổi.
Hạ Vi Vi xoa cái quai hàm bị Vương Hạo nhéo đỏ, tức giận trừng mắt hắn.
Vương Hạo nhìn quanh một vòng, khẽ cười nói:
- Xem ra ngày hôm nay người tìm ta phiền toái, thật không ít a!?
- Vương Hạo, ai bảo ngươi trước sau như một vô sỉ, đây đều là tự ngươi tìm...
Lý Vân Dương gương mặt hiềm khí.
Vương Hạo chắp tay với Lý Vân Dương:
- Không dám nhận, tại hạ chỗ ấy sao có thể so Vân Dương huynh thích hoa cúc tàn phế trước sau như một a!
Khố Khắc Lạp nhìn Vương Hạo một ánh mắt cầu khẩn, bày tỏ không được nói ra ngoài bí mật bản thân mình là thân nam nhi.
Vương Hạo chấn động một cái, cừ thật, cái này thật đúng là yêu.
Đồng thời, tiểu ác ma trong lòng Vương Hạo cũng đi ra. Yêu càng sâu, đến lúc đó Lý Vân Dương càng thống khổ, như vậy, phần thưởng nhất định nhiều hơn.
Nghĩ tới chỗ nầy, Vương Hạo quyết định không vạch trần Khố Khắc Lạp, để cho Lý Vân Dương cố gắng đi nói chuyện yêu đương luyến ái cả đời đều khó mà quên được, coi như đầu tư.
Lúc này, Quan Thiên đi ra, lạnh lùng nói:
- Vương Hạo, nhanh chóng giao ra Thiên Văn Ngọc, nếu không chớ trách ta không khách khí.
Tiểu Bạch ngồi trên vai Vương Hạo sửng sốt một chút, thật nhanh chóng thu Thiên Văn Ngọc đang đeo trên cổ vào Thứ Nguyên không gian, sau đó nháy con mắt vô tội:
- Thỏ cục cưng tôi không có Thiên Văn Ngọc.
Vương Hạo phối hợp liên tục gật đầu:
- Tiểu Bạch nhà của chúng tôi trời sanh manh manh đát, căn bản không cần gì Thiên Văn Ngọc làm đẹp.
Vừa dứt lời, mọi người tại đây trong lòng toát ra một cái đệch cmn to lớn, một người một thỏ này da mặt dầy thật a!? Hoàn toàn là mở mắt nói dối có hay không!?
- Vương Hạo, tôi không rãnh nghe lời nói dối của cậu. Ngày hôm nay cậu là giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao, nếu không chớ có trách tôi không khách khí.
Hai tròng mắt Quan Thiên lóe lên một đạo hàn quang.
Vốn dĩ hắn nghĩ đến chỉ cần mang về Dệu Quang cự kiếm, như vậy Thiên Văn Ngọc có thể thời gian dần qua tìm Vương Hạo đòi lại.
Nhưng ai ngờ, Duệ Quang còn chưa tiến vào cổng chính Quan gia đã không thấy tăm hơi. Cuối cùng gia tộc trưởng bối rất không cao hứng, bảo hắn nhất định phải mang về Thiên Văn Ngọc, bằng không thân phận người thừa kế Quan gia của hắn cần lần nữa suy tính.
Cho nên lần này bất kể như thế nào, hắn nhất định phải mang về Thiên Văn Ngọc.
Vương Hạo gương mặt tức giận:
- Quan Thiên, Quan gia các người không ngờ vu khống tôi như thế, thật sự coi tôi dễ khi dễ lắm phải không?
Mọi người tại đây đảo cặp mắt trắng dã, trình độ không biết xấu hổ này, tuyệt đối là kinh ngạc trên đời.
Lý Vân Dương rút ra cự kiếm trong tay, lạnh lùng nói:
- Vương Hạo không cần dài dòng, rút kiếm đi!
- Tôi mặc kệ anh cùng Vương Hạo có ân oán gì, nhưng hắn hiện tại là đối thủ của tôi.
Hoàng Vĩ Nhất thản nhiên nói, trường kiếm trong tay cũng leng keng ra khỏi vỏ.
Quan Thiên cười lạnh nói:
- Tôi nghĩ hai vị sai lầm rồi, Vương Hạo cũng không có thời gian cùng các người chiến đấu, hắn trước hết giao ra Duệ Quang mới được.
Vương Hạo bĩu môi:
- Không chỉ nói ba người ngu ngốc các người, cho dù là tất cả mọi người đang ngồi, trong mắt tôi tất cả đều là đống cặn bã.
Vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường trong nháy mắt sôi trào.
- Vương Hạo to gan, lại dám coi rẻ chúng ta như thế.
- Mọi người thao người, chém người này.
- Không sai, cho hắn biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng.
- Đừng tưởng rằng bản thân mình thiên phú kinh người thì có thể muốn làm gì thì làm. Ta cho ngươi biết nơi này rất nhiều người đều là Võ vương tu vi.
- Không sai, một tên Vũ tông cũng dám ở trước mặt Võ vương lớn lối.
- Không cần dài dòng, trực tiếp chém chết tên khốn kiếp này.
- ... . . .
Đám con gái Nhạc Huyên xoa nhẹ đầu chân mày, bày tỏ hoàn toàn quỳ lạy Vương Hạo rồi. Người này quả nhiên là phiền toái chế tạo thể, đi đến nơi nào đều có thể chọc có chuyện tới đó.
- Muốn chết!
Hoàng Vĩ Nhất hừ lạnh một tiếng, tay phải đảo lộn, trường kiếm ra khỏi vỏ, một cổ kình phong ác liệt hiện ra trên thân kiếm, lực đạo kinh khủng xé rách hư không.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Hoàng Vĩ Nhất nghiêng về trước, đâm tới Vương Hạo như cuồng phong cuốn lá rụng.
- Võ vương cấp hai!
Nụ cười trên mặt Vương Hạo dần dần tiêu tán, vào giờ khắc này cả người biến trở nên nhuệ khí bức người, dường như vào giờ khắc này, sẽ hóa thân trở thành một chuôi lợi kiếm ra khỏi vỏ.
- Vốn muốn tìm Lý Vân Dương thử kiếm, nếu ngươi đưa tới cửa, vậy sẽ là của ngươi rồi.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên. Cự kiếm lạnh lẽo xuất hiện trong tay hơi hơi nâng lên, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, phản xạ ra hàn quang chói mắt.
Đồng thời, thân ảnh của Vương Hạo cũng trong nháy mắt đung đưa, biến thành bảy bóng dáng, khiến cho người ta không phân rõ ai là thật, ai là giả.
Phá Thiên cự kiếm quyết, kiếm thứ ba, Huyễn Ảnh Phân Thân trảm! !
- Vèo. . . oo!! Vèo. . . oo!...
Lúc này, từng đạo kiếm quang xé gió mà hiện, bảy cỗ thân ảnh cấp tốc xông lên phía Hoàng Vĩ Nhất.
Hoàng Vĩ Nhất mặt lạnh, một kiếm đâm xuyên một tên Vương Hạo.
Nhưng chỉ một giây kế tiếp, Hoàng Vĩ Nhất sắc mặt đại biến, chỉ thấy kiếm của hắn thoải mái đâm xuyên qua Vương Hạo, nhưng lại không có bất kỳ máu tươi phun ra.
- Không tốt, đây là giả!
Hoàng Vĩ Nhất không dám do dự, xoay tay lại công kích tới Vương Hạo khác.
Nhưng ngay vào lúc Hoàng Vĩ Nhất quay lại, khóe miệng Vương Hạo bị hắn đâm thủng qua dâng lên một chút nụ cười quỷ dị, sau đó nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi đâm về phía bụng của hắn.
- Không đúng, đây là thật!
Hoàng Vĩ Nhất lại thay đổi một cái, xoay tay đi đón một kiếm này.
- Leng keng!
Chỉ nghe một đạo tiếng kiếm rít vô cùng lanh lảnh vang lên, du dương chói tai.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên:
- Ngươi cho là như vậy thì kết thúc rồi à!?
Nghe tiếng, đồng tử của Hoàng Vĩ Nhất chợt co rụt lại, hắn cảm giác Vương Hạo lần nữa bắt đầu biến thành hư vô mờ ảo, đồng thời một cổ cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có dâng lên sau lưng hắn.
- Vèo...
Một giây kế tiếp, chỉ nghe một tiếng vang của máu tươi.
Bắp thịt nơi khóe miệng Hoàng Vĩ Nhất hơi hơi co quắp, trên cánh tay bị rạch ra một miệng vết thương sâu có thể thấy xương, máu tươi lại không ngừng vọt tới.
Đây hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, khi mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy Vương Hạo gương mặt tỏ vẻ thú vị nhìn Hoàng Vĩ Nhất.
Sau một lát, toàn bộ hiện trường trong nháy mắt bạo phát.
- Không thể nào! Hoàng Vĩ Nhất không ngờ lại bị Vương Hạo đả thương!?
- Ta nhất định là đang nằm mơ. Một người là Vũ tông cấp sáu, một người là Võ vương cấp hai, cái này căn bản không ở một thứ nguyên a!
- Đáng sợ nhất là, Hoàng Vĩ Nhất có thể nói là thuộc tính cơ bản mạnh hơn so với chúng ta, nhưng vẫn bị Vương Hạo vượt cấp khiêu chiến.
- Vương Hạo người này chiến lực mạnh như thế nào? Tại sao ngay cả Hoàng Vĩ Nhất cũng không phải là đối thủ của hắn!?
- Cái này thật sự không biết, ta chỉ biết là Vương Hạo rất mạnh, nhưng chưa từng có ghi chép về toàn lực chiến đấu của hắn.
- Không sai, Vương Hạo người này đã xưng bá trong tiểu bối của Tinh Tế Liên bang, căn bản không ai có thể buộc hắn toàn lực xuất thủ.
- Nào chỉ là Tinh Tế Liên bang, quả thực chính là xưng bá trong cả tiểu bối của Nhân tộc.
- Sau này hay là bớt trêu chọc tên này, nếu không nhất định không có một ngày tốt lành trôi qua.
- Có đạo lý, Vương Hạo không chỉ có cường đại, cá tính lại vô sỉ đến không bạn bè, hay là ít chọc thì tốt hơn.
- ... . . .