Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 378: Chương 378: Vì dân trừ hại thật anh hùng




- Đây là Nhân tộc cao cấp trong truyền thuyết đó sao? Ta xem cũng chỉ có như vậy.

Vương Hạo bĩu môi.

- Ngươi...

Trong ánh mắt của Hoàng Vĩ Nhất có sát ý tràn ngập, trong lòng phát ra lời thề, tên Vương Hạo này, không thể không để hắn làm thịt.

- Anh dường như rất muốn giết tôi à!

Vương Hạo cười cười thưởng thức, nhẹ giọng nói:

- Bạo!

- A...

Hoàng Vĩ Nhất kêu to một tiếng thê thảm, cánh tay đột nhiên đứt lìa, máu me đầm đìa.

- Thiếu gia!

Vài tên hộ vệ liền vội vàng tiến lên đỡ dậy Hoàng Vĩ Nhất.

Mí mắt Lý Vân Dương run lên, dục vọng muốn chiến đấu cùng Vương Hạo trong nháy mắt phai nhạt đi.

Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần nắm giữ bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Thành, cùng với phương pháp khắc chế Thiên Bá kính là có thể tranh đua cao thấp cùng Vương Hạo.

Nhưng trong lúc hắn tiến bộ đồng thời Vương Hạo cũng có mặt tiến bộ, hơn nữa còn là sự tiến bộ càng thêm biến thái, nhất là chiêu thức Thất ảo ảnh ấy, càng là hắn chưa từng thấy qua.

Nếu như lúc nãy là hắn đối mặt Vương Hạo, đoán chừng ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi, trực tiếp sẽ hoàn bại.

Nghĩ tới chỗ nầy, trên trán Lý Vân Dương dâng lên một chút mồ hôi lạnh. Hắn cảm giác mình gần đây có chút thư giãn, nhất định phải càng thêm nỗ lực mới được.

Khố Khắc Lạp dường như cảm nhận được tâm tình của Lý Vân Dương, đưa ra bàn tay nhỏ nắm thật chặc tay hắn, đồng thời nhìn hắn một cái nhìn khích lệ.

Giờ khắc này, Lý Vân Dương cảm nhận được Thái Dương ấm áp chiếu xuống. Hắn thành tâm cảm tạ ông trời già, vào lúc tánh mạng hắn đi vào đánh giá thấp, khiến cho hắn gặp được cô gái giỏi về hiểu lòng người này.

Nhất là sau khi Khố Khắc Lạp hiểu được sự cực khổ của hắn ở Diệu Thiên Liên bang, vẫn không bỏ hắn, ngược lại nói cho hắn biết, loại chuyện như vậy cô ấy có thể chấp nhận.

Mỗi khi nghĩ tới chỗ nầy, Lý Vân Dương càng thấy trìu mến tiểu nữ nhân này, phát ra lời thề cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc nhất.

- Tiểu tử, cậu không phải mới vừa rất lớn lối sao!?

Vương Hạo gương mặt đắc ý:

- Bây giờ vì sao thành ba cái chân cóc nữa à!?

Hoàng Vĩ Nhất mặt lạnh không nói, nhưng trong lòng lại bị chiến lực kinh khủng của Vương Hạo hù dọa. Phải biết thuộc tính cơ bản của hắn cao hơn mười mấy lần so với người bình thường.

Đồng thời tu vi còn đạt đến Võ vương cấp hai, cao hơn Vương Hạo sáu cấp bậc, càng vượt qua một cấp bậc lớn.

Nhưng cuối cùng vẻn vẹn vừa đối mặt liền bị đánh bại, loại mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển này, ai có thể chấp nhận được.

Đúng lúc này, một tên binh lính chạy vào:

- Việc lớn không xong rồi, Dị tộc phát động tiến công rồi!

Nghe vậy, mọi người tại đây kinh hãi, vội vàng mở ra Trí Năng thủ hoàn, hạ mệnh lệnh toàn quân tập hợp.

Hạ Vi Vi vung cánh tay hô lên:

- Toàn bộ không nên hoảng loạn, bổn tiểu thư sẽ soái lĩnh quân của Hạ gia đi trước chống đỡ Dị tộc, các người sau khi tập hợp toàn quân, lập tức đến đây chi viện.

Nói xong, Hạ Vi Vi vỗ tay một cái với vị hộ vệ áo đen sau lưng, sau đó đoàn người vội vã đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, năm chiếc chiến hạm Dũng Khí hào to lớn bay lên trời, phóng đi về phía vũ trụ đen như mực.

Vương Hạo ngẩng đầu ánh mắt nhìn năm chiến hạm Dũng Khí hào, lẩm bẩm nói:

- Hạ gia này thực sự lợi hại, chỉ dựa vào một cái gia tộc lại có thể nuôi nhiều tư quân như vậy, đồng thời chiến lực còn mạnh hơn so với Vương Bài quân.

Tuyết Thiên Cầm liếc Vương Hạo một cái, nhẹ giọng nói:

- Tư quân của Hạ gia mà anh nhìn thấy đó mới chỉ có một nửa, bọn họ tổng cộng có một trăm vạn người, hơn nữa chiến lực cho dù là Hộ Vệ đội của phủ Tổng thống cũng không thể so sánh cùng bọn họ.

- Mạnh như vậy sao?

Vương Hạo gương mặt bất ngờ.

Nhạc Huyên gật đầu, giải thích:

- Hạ gia nắm giữ một loại dược phẩm cường hóa, bọn họ có thể đề thăng gấp mấy lần thuộc tính căn bản của nhân thể. Đây cũng là vốn riêng để tư quân của Hạ gia độc bá Tinh Tế Liên bang.

Vương Hạo bĩu môi:

- Nếu là như thế, vậy chiến lực tương lai của Thiếu Soái quân ta nhất định mạnh hơn so với bọn họ.

Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm nhìn nhau một cái, toàn bộ đều thấy được vẻ khiếp sợ từ trong mắt đối phương.

Vương Hạo đây là ý gì?

Chẳng lẽ hắn nghiên cứu ra dược phẩm khiến cho thuộc tính trụ cột của người ta tăng lên rồi sao!?

Nếu quả thật là như thế, vậy thì sau khi binh sĩ trong Thiếu Soái quân sử dụng quân công đổi truyền thừa tinh thạch, toán quân đoàn này sẽ mạnh bao nhiêu!?

Chỉ có điều đám quý tộc lão gia kia, sẽ để cho Vương Hạo tiếp tục làm như vậy sao?

Tiền Vạn Dương đi tới trước mặt Vương Hạo, hỏi:

- Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?

Vương Hạo gãi gãi cằm:

- Chúng ta đi xem một chút trước. Nói thật tôi vẫn chưa thấy qua đại chiến giữa các vì sao ấy rốt cuộc là bộ dáng gì.

Tiền Vạn Dương gật đầu, xoay người đi xuống truyền lệnh.

Lúc này, Lăng Tiêu vội vã từ bên ngoài đi vào:

- Sư đệ em không sao chứ!?

Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã:

- Sư huynh anh có thể nhìn em có chút điểm tốt được không, không cần phải mỗi lần vừa thấy mặt đã hỏi em có sao không được không?

- Anh không rãnh đấu miệng với em, lần này là thực sự có chuyện.

Lăng Tiêu thấp giọng bên tai Vương Hạo nói:

- Cha anh kêu anh tới nói cho em biết, gần đây nhất định phải cẩn thận, tổng thống đã nổi sát tâm với em rồi, bọn họ tính toán mượn tay Dị tộc giết em đấy.

Hai tròng mắt Vương Hạo lóe lên một chút hàn quang, cười lạnh nói:

- Muốn mượn đao giết người, vậy phải xem bọn họ có bản lãnh kia hay không.

- Ngàn vạn không thể khinh thường.

Lăng Tiêu dặn dò:

- Lần này tổng thống vì dĩ tuyệt hậu hoạn, cố ý bảo Liêu Vân Xuyên dẫn theo 200 ngàn Hộ Vệ đội đến đây. Nếu là thật sự đánh nhau cùng Thiếu Soái quân em, đoán chừng bên phía em sẽ rất treo.

Vương Hạo gật gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.

Thiếu Soái quân của hắn trước mắt chỉ có một vạn người thuộc thực lực Vương Bài quân, còn lại 99 vạn người bởi vì nguyên nhân trang bị, sức chiến đấu một mực không lên nữa.

Mà chiến lực của Hộ Vệ đội vốn mạnh hơn so với Vương Bài quân, một khi động thủ, người ta một chống năm, cũng không phải là không thể được.

Dĩ nhiên đây chỉ là kết quả của trận giáp lá cà, nếu như chơi đại chiến giữa các vì sao, mười chiếc chiến hạm Dũng Khí hào trong tay hắn, nhất định có thể đưa tất cả đám quy tôn tử này lên Tây Thiên.

Nhạc Huyên tò mò hỏi:

- Vương Hạo, Lăng đại ca, các người không sao chứ!?

Vương Hạo gật đầu tỏ vẻ ủy khuất:

- Nhạc Huyên tiểu bảo bối, có người muốn đánh chồng em, em nói phải làm gì?

Nhạc Huyên đảo cặp mắt trắng dã, nghiêm túc đáp:

- Vậy em nhất định tìm được tên hung thủ giết anh, đưa lên một mặt cờ thưởng, trên đó viết vì dân trừ hại thật anh hùng.

- Hà hà...

Vừa dứt lời, Tuyết Thiên Cầm che miệng nở nụ cười, thậm chí cười đến gãy lưng rồi.

Nhạc Huyên liếc Vương Hạo một cái, sau đó dắt Tuyết Thiên Cầm đi, không có ý định ở lại chỗ này đùa bỡn với cái đồ lưu manh này nữa.

- Đậu đen rau muống!

Vương Hạo ngơ ngác nhìn bóng lưng Nhạc Huyên rời đi. Hắn thực tế không thể tin được, lời này lại được nói ra từ trong miệng Nhạc Huyên đấy, thực tế quá đau đớn tim của hắn rồi.

Lăng Tiêu cười hỏi:

- Sư đệ, người đẹp bên cạnh em nhiều như vậy, em rốt cuộc dự tính hạ thủ ai hả?

Vương Hạo liếc Lăng Tiêu một cái:

- Hoàng đế không vội thái giám vội vàng!

Sắc mặt Lăng Tiêu hoàn toàn đen lên. Tên khốn nạn này có thể tán gẫu một chút hay không a! Lại nói với sư huynh mình như vậy sao!?

Lúc này, Tiền Vạn Dương trở về:

- Lão đại, Thiếu Soái quân đã chờ xuất phát, tùy thời có thể xuất phát.

Vương Hạo gật gật đầu, đoàn người xoay người đi về phía chiến hạm Dũng Khí hào.

Nhìn Vương Hạo rời đi, Hoàng Vĩ Nhất nhíu mày, thấp giọng nói gì đó với gã hộ vệ bên cạnh, nhưng sau đó xoay người đi trị thương.

Mà tên hộ vệ kia thì đang ngồi trên một chiếc phi thuyền nhỏ, xông lên trời.

Đồng thời, từng chiếc một chiến hạm trên Minh Thiểm tinh bay lên trời, phóng đi về phía vũ trụ đen như mực...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.