Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 379: Chương 379: Không xong chạy mau




Trong vũ trụ đen như mực.

Vô số phi thuyền vũ trụ tụ tập, có chiến hạm loại hình lớn, có phi thuyền loại nhỏ, cũng có các loại các dạng cơ giáp.

- Ầm ầm...

Từng viên đạo đạn không ngừng bị bắn ra, tiếng nổ vang rền càng không dứt bên tai. Vũ trụ đen như mực trong nháy mắt được đốt sáng lên.

Theo thời gian trôi qua, từng chiếc một phi thuyền vũ trụ, cơ giáp loại hình nhỏ cũng lần lượt bị bắn rơi.

Còn người điều khiển trong đó sẽ lập tức khởi động thiết bị bắn ra, bay đi về phía tinh cầu gần nhất, sau đó song phương ở trên đất bằng tiến hành trận giáp lá cà.

Dù sao mục tiêu của hai bên đều rất rõ ràng, đó chính là không tiếc bất cứ giá nào suy yếu thực lực của đối phương.

Rất nhanh, chiến trường hoàn toàn náo nhiệt.

Trong vũ trụ tiến hành đại chiến giữa các vì sao, tiếng các loại lửa đạn không ngừng.

Trên tinh cầu phụ cận, khắp nơi đều là binh sĩ may mắn còn sống sót. Song phương lập tức tổ chức người của mình tiến hành một trận giáp lá cà kết hợp giữa dũng khí cùng lực lượng.

Vương Hạo ngồi trong phòng điều khiển của chiến hạm Dũng Khí hào, nhìn mấy trăm đoạn phim được truyền về từ tiền tuyến, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

- Lão đại, song phương tổng cộng tập trung tinh thần hai trăm triệu quân lính khai chiến, hiện tại đã đánh tám giờ, chúng ta có nên ra tay hay không?

Tiền Vạn Dương hỏi.

Vương Hạo hỏi ngược lại:

- Kinh phí của chúng ta rất nhiều sao?

Tiền Vạn Dương lắc đầu:

- Bên phía Chung Ly hiệu trưởng mới chỉ khởi bước, trước mắt vẫn chưa bắt đầu kiếm tiền, cho nên kinh phí không nhiều lắm.

Vương Hạo lại hỏi:

- Vậy đám Dị tộc đối mặt kia rất có tiền sao?

Tiền Vạn Dương tiếp tục lắc đầu:

- Tài nguyên của Dị tộc tinh hệ có hạn, nếu không bọn họ cũng không bị Nhân tộc một mực đè lên đánh. Hơn nữa Dị tộc lựa chọn lúc này đến công đánh chúng ta, đơn giản muốn cướp đoạt tài nguyên.

Vương Hạo bĩu môi:

- Nếu không kiếm được tiền, vậy chúng ta đánh bọn họ làm cái gì? Huống chi lão đại tôi hiện tại vô cùng nghèo, căn bản không có tiền.

Lăng Tiêu bên trên sợ ngốc tại chỗ. Hắn phát hiện mình không ngờ lại bị Vương Hạo thuyết phục, cảm giác nói rất hay rất có đạo lý a!

Tần Phong cau mày hỏi:

- NhưngThiếu Soái đại nhân, chúng ta cứ như vậy nhìn đồng minh dục huyết phấn chiến, bản thân mình lại ngồi vách tường ngắm nhìn sao?

Vương Hạo gật đầu:

- Tôi cảm thấy như vậy tốt vô cùng, loại đại chiến giữa các vì sao cấp bậc này cũng không phải là dễ dàng được thấy như vậy. Đợi lát nữa phát cho mỗi tên lính một thùng bắp rang, bảo mọi người cùng nhau đến quan sát.

Mọi người tại đây sắc mặt biến thành đen, tên khốn nạn này rốt cuộc là tới chiến đấu, hay tới xem hiện phim đại chiến giữa các vì sao a!? Hơn nữa còn là loại đặt bao hết rạp chiếu phim đó.

- Thiếu Soái đại nhân, anh làm như vậy thực tế...

Tần Phong sắc mặt tái xanh.

Vương Hạo xua tay cắt ngang Tần Phong:

- Không được ầm ĩ nữa, nếu anh cảm thấy nhàm chán, muốn đi quan sát phương thức chiến đấu của người ta, tìm cái thiếu sót của tự thân, chờ đến phiên chúng ta khai chiến thì cũng không đến mức luống cuống tay chân.

- Tìm thiếu sót của tự thân!?

Tần Phong sửng sốt một chút, dường như đã minh bạch cái gì, xoay người rời đi. Hắn phải đi về cố gắng nghiên cứu một chút cái gì gọi là đại chiến giữa các vì sao, lấy đó giảm bớt thương vong bên phía mình.

Lăng Tiêu tò mò nhìn bóng lưng Tần Phong. Người này hắn không nhận ra, nhưng từ trong lời nói của Vương Hạo không khó coi ra, người này có địa vị rất không bình thường trong quân đoàn.

Tiền Vạn Dương lại gần, giới thiệu:

- Anh ta gọi là Tần Phong, học xong đại học của Thiên Bắc Đại học, thiên phú rất mạnh. Tô Mộc hiệu trưởng đánh giá anh ta, các phương diện năng lực không kém bao nhiêu so với Trấn Uy Nguyên soái. Cho nên lão đại lôi kéo anh ta đến Thiếu Soái quân, phụ trách quản lý quân đoàn, ngoại trừ một ít đại sự, cơ bản của quân đoàn đều là Tần Phong định đoạt.

Lăng Tiêu chợt hiểu gật đầu. Với loại cá tính khiêu thoát đó của Vương Hạo, nếu như không có ai giúp hắn quản lý quân đoàn, như vậy không ngoài nửa năm, quân đoàn này nhất định đại loạn. Cho nên Vương Hạo tìm Tần Phong đến giúp hắn quản lý quân đoàn cũng là hợp tình hợp lý.

Lúc này, Vương Hạo đứng trên ghế, kích động kêu lên:

- Con mẹ nó, cậu chạy cái gì, không thấy có phi thuyền đến chi viện cậu rồi sao?

- Tôi đi, anh ngớ ngẩn hả!? Người ta trang bị không bằng anh, trực tiếp lên a!

- Ta XXX cái con mẹ nó, anh làm như anh là siêu cấp đại binh a! Lại dám tiến lên một mình đấu với một đám người ta như vậy.

- ... . . .

Lăng Tiêu xoa nhẹ đầu chân mày cảm nhận được nhức đầu, người ta đến chiến đấu, hắn lại đến xem trò vui, người như thế thực tế không biết nên nói hắn là không có tâm cơ, hay là tin tâm tràn đầy.

Tiền Vạn Dương kéo Vương Hạo kích động:

- Lão đại, anh xem, đó không phải là Ngưu Đầu Nhân sao!?

Vương Hạo sửng sốt một chút, nhìn hình ảnh Tiền Vạn Dương chỉ, chỉ thấy trên một cái tinh cầu, một đám Ngưu Đầu Nhân sắc mặt dữ tợn, tay cầm Cự Phủ, hung hăng chém vào binh lính Nhân tộc.

Đồng thời vừa giết, vừa kêu lớn:

- Vì Ngưu Ma Vương!

- Ngưu Ma Vương?

Lăng Tiêu nhăn mày lại, quay đầu hỏi:

- Sư đệ, anh nhớ là đệ khi đó ở Thú Vương Tinh, đã đổi tên là Ngưu Ma Vương đúng không?

Vương Hạo cũng là gương mặt bất ngờ. hắn ban đầu ở Thú Vương Tinh chỉ ôm tâm thái chơi đùa trở thành Vua của Ngưu Đầu Nhân tộc, thật không nghĩ đến bọn người kia lại vẫn không quên hắn, vẫn như cũ đưa hắn trở thành Vua của mình, chẳng lẽ đây là mị lực của lãnh tụ trong truyền thuyết ư!?

- Có ý tứ rồi.

Vương Hạo cười cười, chỉ vào Ngưu Khí đang điên cuồng chém giết:

- Tiền Vạn Dương, cậu dẫn người đi bắt tên Ngưu Đầu Nhân kia, nhớ kỹ không được bị thương hắn biết không!

Tiền Vạn Dương gật đầu, phất tay dẫn theo đại đội 1 binh lính đi ra ngoài.

- Sư đệ, em bắt Ngưu Đầu Nhân tới làm gì!? Không phải là muốn bọn họ biến thành của mình chứ!?

Lăng Tiêu tò mò hỏi.

- Tại sao lại không chứ!?

Vương Hạo nhếch miệng lên.

Lăng Tiêu cau mày nói:

- Anh thừa nhận Ngưu Đầu Nhân có chiến lực mạnh, hơn nữa trước mắt mà nói, bọn họ cũng rất dễ khống chế, nhưng em nhận thấy Nhân tộc cao tầng thực sự sẽ để em rõ ràng trắng trợn thu nhập Ngưu Đầu Nhân dưới trướng, đến tăng cường chiến lực của mình sao?

Trần Diệu bên trên liền vội vàng khuyên nhủ:

- Lão đại, Lăng lão đại nói rất đúng, những quý tộc kia chuyện thích nhất chính là nói ngoa. Nếu cho anh một cái tội danh đằng trước tư thông quân địch, lừa dối những người bình dân thứ gì cũng đều không hiểu kia, đến lúc đó thanh danh của lão đại anh có thể xấu đi.

Vương Hạo bĩu môi. Hắn tuy rằng hy vọng danh tiếng thúi đường cái, nhưng tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức bị đám quý tộc kia bôi xấu, sau đó chỗ tốt gì đều không vớt được.

Hơn nữa, hắn hiện nắm trong tay Ngưu Đầu Nhân lá bài tốt này, nhất định phải mò đủ chỗ tốt, lại khiến cho danh tiếng thúi đường cái, nếu không thực tế thật xin lỗi lá bài tốt đột nhiên xuất hiện này.

.. . . .

Rất nhanh, Tiền Vạn Dương mang theo một đội binh lính đi tới một cái tinh cầu, chỉ vào Ngưu Khí giống như sát thần phụ thể:

- Thiếu Soái mệnh lệnh bắt sống tên Ngưu Đầu Nhân kia, nhớ kỹ bắt được liền đi, tuyệt đối không thể luyến chiến.

- Dạ!

Bọn binh sĩ gật đầu, sau đó rút vũ khí ra phóng về phía Ngưu Khí.

- Những người này là Võ vương...

Ngưu Khí thấy binh lính hướng về phía mình, sắc mặt đại biến, loại binh sĩ cấp bậc này hẳn là Vương Bài quân của Nhân tộc mới đúng, sao lại xuất hiện ở nơi này chứ!?

Phải biết, hắn bởi vì tu vi mới chỉ Vũ tông cấp chín, cho nên đợi đến địa phương là chiến trường cấp thấp, đối diện với mấy Võ vương này hắn có thể đánh không lại.

Nghĩ tới chỗ nầy, Ngưu Khí kéo lưỡi búa lớn nhanh chân liền chạy:

- Không xong chạy mau!

Những Ngưu Đầu Nhân khác sửng sốt một chút, sau đó cũng đua nhau đi theo Ngưu Khí chạy trốn.

Dị tộc nhân chung quanh trong nháy mắt sợ ngây ngốc tại chỗ, đây thật là Ngưu Đầu Nhân ngơ ngác đần đần sao!? Lời đồn bọn họ không phải họ là một cái tên toàn gân, xưa nay sẽ không quẹo cua suy nghĩ gì khác sao!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.