Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 380: Chương 380: Ngưu Đầu tâm của tôi




Thiếu Soái quân.

Trên chiến hạm Dũng Khí hào.

Ngưu Khí bị trói gô đứng ở nơi đó.

Tuy rằng Ngưu Đầu Nhân được bọn họ khai khiếu, biết đạo lý đánh không lại bỏ chạy.

Thế nhưng Tiền Vạn Dương mang đi đều là Vương Bài quân, thuần một sắc Võ vương tu vi, đồng thời trang bị cũng là trang bị của Vương Bài quân.

Thử hỏi dưới tình huống như vậy, nếu để cho Ngưu Khí chạy, Vương Bài quân bọn họ không bằng trực tiếp cắt cổ được rồi.

Cuối cùng trong tiếng khóc kêu của một đám Ngưu Đầu Nhân, Ngưu Khí vẫn bị bắt về.

Lúc này, Ngưu Khí gương mặt bi tráng, đã làm xong quyết định xấu nhất là bị loài người rút gân lột da.

Nhưng vừa nghĩ tới Ngưu Ma Vương, trong lòng Ngưu Khí liền vô cùng khó chịu.

Vua của bọn họ không chỉ có ban cho bọn họ tôn nghiêm, còn phú dư bọn họ trí tuệ.

Vốn hắn còn nghĩ tới cứu ra Vua của bọn họ, sau đó cùng theo ngài ấy chinh chiến thiên hạ.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, chưa cứu được nhà Vua ra, hắn sắp sửa đi tới Hoàng Tuyền báo cáo trước rồi.

Nghĩ tới chỗ nầy, gương mặt Ngưu Khí bi tráng kêu lên:

- Nhà Vua, Ngưu Khí kiếp sau nhất định đi theo làm tùy tùng cho ngài...

Nói xong, hai tròng mắt Ngưu Khí dâng lên hồng quang, hô hấp dồn dập, quanh thân bạo phát ra một đạo hồng quang, đồng thời kèm theo một cổ mùi máu tươi gay mũi.

Đám người Tiền Vạn Dương thất kinh:

- Không tốt, đây là sự cuồng hóa của Ngưu Đầu Nhân tộc, hơn nữa còn là cực hạn cuồng hóa, hắn đây là muốn liều mạng...

- Tất cả dừng tay!

Vương Hạo đi vào từ bên ngoài.

- Ngươi...

Ngưu Khí trợn to mắt trâu, khó tin nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo phất tay áo:

- Mở trói cho hắn, ta có lời nói với hắn.

- Nhưng Thiếu Soái tên này. . .

Bọn binh sĩ có chút chần chờ.

- Yên tâm, hắn mới chỉ Vũ tông tu vi, căn bản không thể nào tạo thành uy hiếp với ta.

Vương Hạo khẽ cười nói.

Bọn binh sĩ gật đầu, mở trói cho Ngưu Khí, sau đó cung kính cáo lui.

Dù sao Vương Hạo có thể là có thêm chiến tích của Vũ tông chiến Võ vương, cho dù Ngưu Đầu Nhân này nghịch thiên, cũng sẽ không là đối thủ của Vương Hạo.

Sau khi mọi người đi rồi, Ngưu Khí thử dò xét hỏi:

- Anh là... Ngưu Ma Vương!?

- Không sai, ta chính là Vua của các ngươi, nhưng sừng trâu của ta...

Vương Hạo hai tròng mắt rưng rưng, móc ra hai cái sừng trâu.

- Tại sao như vậy?

Ngưu Khí gương mặt tức giận.

Vương Hạo lau nước mắt nơi khóe mắt, gương mặt thần thánh, trang nghiêm đáp:

- Bởi vì ta phát hiện một tên nhân loại giống nhau như đúc với bộ dạng ta, cho nên ta liền cắt đứt sừng bò của mình, giả mạo tên nhân loại đó, mục đích chính là vì để Ngưu Đầu Nhân tộc có được nơi sinh sống an toàn.

- Cắt đứt!

Ngưu Khí sợ ngây người, thật là quá tàn nhẫn đi!?

Vương Hạo gương mặt bi tráng hát ca:

- Non sông chỉ còn trong mộng của ta, tổ quốc đã nhiều năm không về, nhưng bất kể ra sao cũng không cải biến được, tổ quốc trong tâm ta. Hát sai rồi, Ngưu Đầu Tâm, bộ dạng tuy rằng đã biến đổi, lòng ta vẫn là Ngưu Đầu Tâm, tổ tiên của ta sớm đã in Ngưu Đầu ấn lên hết thảy của ta...

- Nhà vua!

Ngưu Khí trong nháy mắt cảm động khóc tồ tồ, vị Vua vĩ đại quá nhiều a!

Vì tộc quần sinh sản, ngay cả thân là một tên Ngưu Đầu Nhân kiêu ngạo đều không cần, lựa chọn biến thành một nhân loại. Sự chịu nhục đến loại trình độ này, thực tế khiến cho ngưu khả kính có thể khâm phục.

Đám người Lăng Tiêu ngoài cửa ngẩn người. Tên khốn nạn này không đi quay phim thật sự thật là đáng tiếc.

Lời nói láo hoàn toàn là há mồm là sẽ tới, phối hợp hành động xuất sắc, cùng với ca khúc cảm động lòng người có khí thế bi tráng, thật là muốn lừa phỉnh người nào thì lập tức lừa phỉnh người đó.

Đột nhiên, Ngưu Khí lắc đầu, cảnh giác nhìn Vương Hạo:

- Tôi sẽ không chỉ dựa vào anh nói mấy câu liền tin tưởng anh, vạn nhất anh là nhân loại giả mạo thì làm sao bây giờ? Anh trước tiên trả lời tôi ngưu bảo bảo nhào lộn là có ý gì?

Đám người Lăng Tiêu ngây ngẩn cả người, đây là ý tứ? Chẳng lẽ còn có liên hệ tiếng lóng!?

Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã:

- Cút đi!

Ngưu Khí hai mắt tỏa sáng, tiếp tục hỏi:

- Thế cút đi đó lại là có ý gì!?

- Ý là, để ngươi xa rời ta xa một chút.

Vương Hạo gương mặt bất đắc dĩ, sớm biết gặp lại những con trâu ngốc này, lúc trước sẽ không cho bọn họ uống dược phẩm khai khiếu rồi, lần này là được rồi, đều tinh quái như hầu tinh vậy.

- Nhà Vua!

Ngưu Khí cũng không khống chế được nữa, nước mắt dâng lên, bay chạy tới Vương Hạo.

- Ngừng!

Vương Hạo đưa tay ngăn cản con trâu ngốc này, nếu bị hắn bổ nhào về phía trước ôm chầm như vậy, thế nào cũng phải bị ép thành bánh thịt.

- Vâng!

Ngưu Khí dừng lại, thật thà ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, nhưng vẻ vui sướng trên nét mặt không cách nào che đậy.

Vương Hạo hài lòng gật đầu, quả nhiên vẫn là Trung Hoa lợi hại, một bài Trung Quốc Tâm đơn giản cải sửa lại mấy chữ, là có thể thu phục lòng của những Ngưu Đầu Nhân này, tán thưởng một chút Tổ quốc vĩ đại.

Vương Hạo tiến lên, thấp giọng nói:

- Người mà ta giả mạo gọi là Vương Hạo, là con trai một vị Nguyên soái của Nhân tộc. Hiện tại ta dựa vào thân phận của hắn, đã khống chế được trăm vạn Vương Bài quân của Nhân tộc, chỉ cần cho ta chút thời gian, ta có thể thống trị Nhân tộc, đến lúc đó Ngưu Đầu Nhân tộc chúng ta lại chân chính quật khởi.

Ngưu Khí nghe được toàn thân run rẩy, thật không hỗ là vị Vua được ông trời già ban cho Ngưu Đầu Nhân tộc bọn họ.

Sau khi bị bắt về, không chỉ có không bị rút gân lột da, ngược lại còn lên làm Nguyên soái của Nhân tộc, lại thống lĩnh trăm vạn Vương Bài quân. Phần năng lực này, thật là làm cho ngưu kinh ngạc tán thán a!

Vương Hạo tiếp tục nói ra:

- Hiện tại ta cần Ngưu Đầu Nhân tộc làm nội ứng cho ta, nói cho ta biết phương án hành động cụ thể của Dị tộc, đồng thời ta cũng sẽ nói cho ngươi biết phương án hành động bên phía Nhân tộc.

Ngưu Khí gãi đầu một cái, nghi ngờ hỏi:

- Nhà Vua, ngài nói cho tôi phương án hành động của Nhân tộc tôi đây có thể hiểu được, nhưng ngài cần phương án hành động của Dị tộc làm cái gì? Đây không phải là khiến cho đại quân Dị tộc chết thảm trọng sao?

- Ngươi thực ngốc!

Vương Hạo tức giận vỗ Ngưu Đầu:

- Ta giết Dị tộc, ngươi giết Nhân tộc, như vậy là có thể đề thăng địa vị của chúng ta, đến lúc đó chúng ta cường cường liên thủ, bất kể là Nhân tộc và Dị tộc đều phải thần phục dưới chân của chúng ta.

Ngưu Khí chợt hiểu, sau đó kích động hỏi:

- Nhà Vua, ý của ngài là khiến cho Ngưu Đầu Nhân chúng ta thống lĩnh Nhân tộc và Dị tộc hả?

Vương Hạo lắc đầu, gương mặt chân thành đáp:

- Thống lĩnh Nhân tộc, Dị tộc thực tế rất mất tinh thần, ta muốn chính là, tất cả sinh vật thấy dấu hiệu của ta, đều run lẩy bẩy, bị hù tè ra quần.

Ngưu Khí gãi đầu một cái, vẫn không hiểu rõ ý tứ của Vương Hạo.

Bất quá hắn chỉ cần biết rằng ủng hộ Vương Hạo, sẽ khiến cho Ngưu Đầu Nhân tộc tương lai rất lợi hại là được rồi, về phần những chuyện khác, không có trong phạm vi cân nhắc của hắn.

Vương Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, những con trâu chậm chạp này tuy rằng đã khai khiếu, nhưng mà thói hư tật xấu không thích động não vẫn không cải sửa lại, như vậy cũng tốt, không cần phiền phức như vậy.

Sau khi đơn giản khai báo mấy câu, Ngưu Khí đã bị Trần Diệu mang đi, chuẩn bị len lén đặt hắn lại chỗ cũ.

Vương Hạo đưa cho Tiền Vạn Dương hai cái sừng trâu trong tay:

- Chờ một chút nấu lên, đêm nay ta có súp sừng trâu ăn rồi.

Tiền Vạn Dương sợ tới mức sửng sốt tại chỗ. Tuy rằng đây là đạo cụ, nhưng dầu gì cũng là sừng trâu của Ngưu Đầu Nhân Vương, hiện tại cứ như vậy hầm canh, cũng không phải quá tùy tiện chứ!?

Lăng Tiêu đi vào, cau mày nói:

- Sư đệ, bán đứng tình báo cho Ngưu Đầu Nhân, cái này nếu như bị người khác phát hiện, cũng không phải là đùa giỡn, lại nói sau đó tổn thất này có thể nói là thực lực tổng hợp của Nhân tộc ta.

Vương Hạo bĩu môi:

- Bây giờ là những quý tộc kia bày đao trên cổ của đệ rồi, huynh cảm thấy đệ phải ngồi chờ chết sao?

- Nhưng đệ cũng không thể cùng Dị tộc hợp tác, nếu như bị Dị tộc nắm được cán uy hiếp, thua thiệt chỉ có đệ thôi.

Lăng Tiêu khuyên nhủ.

- Yên tâm đi, đệ chỉ hợp tác cùng Ngưu Đầu Nhân, hơn nữa em cũng có thể nắm trong tay bọn họ, về phần những Dị tộc khác, đều sẽ thành công trận của đệ. Còn những kẻ muốn giết đệ, một tên cũng đừng nghĩ chạy.

Hai tròng mắt Vương Hạo lóe lên một chút hàn quang, lần này nhất định phải cho những quý tộc kia hiểu được cái giá phải trả khi tới giết hắn.

Lăng Tiêu ngẫm nghĩ, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Hắn hiểu chuyện gì Vương Hạo đã quyết định rất khó thay đổi, hiện tại chỉ hy vọng không nên xảy ra chuyện lớn gì ồn ào mới được.

- Sư huynh à, không nên trách đệ không chăm sóc huynh, đến Thiếu Soái quân huynh bảo đảm công trận của huynh hơn xa người khác.

Vương Hạo vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhếch miệng lên:

- Có quân công chủ động đưa tới cửa, huynh đây không có lý do không nhận a!

Lời nói vừa buông xuống, hai người nhìn nhau nhoẻn miệng cười, hết thảy đều không cần nói tiếp nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.