Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 381: Chương 381: Chia thành tốp nhỏ




Thời gian trôi qua.

Thắm thoát hai ngày qua rất nhanh.

Đại chiến giữa Nhân tộc, Dị tộc cũng thu binh trong khói thuốc súng và tiếng kêu rên.

Minh Thiểm tinh, trong phòng chỉ huy.

Thế lực Nhân tộc đang mở hội tổng kết sau trận chiến khắp nơi.

- Trong trận chiến đấu với Dị tộc lần này, nhân số thương vong của song phương đạt đến 800 vạn, đều bị tổn thất nặng nề.

Hạ Vi Vi trầm giọng nói:

- Khoa học kỹ thuật của Dị tộc lạc hậu, về phương diện đại chiến giữa các vì sao không phải là đối thủ của chúng ta, nhưng chúng ta ở phương diện trận giáp lá cà, cũng không phải đối thủ của bọn họ. Hiện đạn dược chúng ta thiếu thốn, mọi người nói xem phải làm gì?

Liêu Vân Xuyên giơ tay lên:

- Rất đơn giản, phân phối thêm đạn dược, chúng ta trực tiếp tiêu diệt bọn họ ở vũ trụ là được rồi.

- Tôi nói Liêu thiếu gia anh ngớ ngẩn sao! ?

Mạc Quân Lâm bĩu môi:

- Ám Tinh Linh tộc mới là đại địch số một của Nhân tộc chúng ta, chúng ta dùng nhiều đạn dược như vậy đi đối phó Dị tộc, đó có phải cũng quá nhỏ làm thành to không chứ?

Vừa dứt lời, mọi người tại chỗ liên tục gật đầu.

- Lời này không sai, hiện tại đạn dược đều ưu tiên cung ứng cho bên kia, bên chúng ta sử dụng đạn dược rất ít.

- Phía trên bảo chúng ta tới chống đỡ Dị tộc, đơn giản chính là rèn luyện chúng ta, nếu đều dùng lửa đạn giải quyết, còn cần chúng ta tới làm gì! ?

- Không sai, nếu hỏa lực đầy đủ, cho dù là đầu heo đến chỉ huy, cũng có thể đánh thắng.

- Vậy các vị có ý tứ là, bảo lưu lại hỏa lực, cùng Dị tộc đánh trận giáp lá cà đúng không?

- Nhất định phải giữ lại, bên phía chúng ta tiết kiệm được một viên đạn đạo, bên kia có thể thêm một phần hy vọng thắng lợi.

- Có đạo lý, từ giờ trở đi đều sử dụng vũ khí laze, cái này không cần tiền.

- Vũ khí laze thì không cần tiền, nhưng sau đó tiền sửa chửa cũng vô cùng dọa người, nếu có thể dùng ít thì dùng ít đi!

- Ai, lúc này không giống ngày xưa, hiện tại chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày thôi.

- Lần này nếu không phải vì quân công, tôi sẽ không đến nơi rách nát này, không chỉ không có lợi ích để mò, bắn pháo mà còn lò mò tiết kiệm cái gì đó nữa.

- Người anh em hẳn phải nhìn ra chút ít, Dị tộc vốn dĩ nghèo nàn, ngươi trông cậy vào việc có lợi ích gì để mò chứ!

- Dị tộc thì nghèo, chỉ có điều mỹ nữ của những Dị tộc lại hết sức xinh đẹp động lòng người.

- Không sai, không sai, nhất là con gái của Hồ Tộc, muốn hút hết cái mạng già người ta.

- Chỉ cần các người ai bắt được nữ nhân của Hồ Tộc, như vậy bản thiếu bỏ ra 1 ức mua về.

- Một ức hả? Bản thiếu bỏ ra 2 ức.

- Ta ra giá 3 ức.

“...”

Nghe được những lời thảo luận càng ngày càng biến vị này, Hạ Vi Vi nổi giận vỗ bàn:

- Câm miệng hết cho bổn tiểu thư. Ai dám thảo luận loại chuyện hạ lưu này, bổn tiểu thư một kiếm chém hắn.

Thấy Hạ Vi Vi nổi giận, toàn bộ hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Nhưng ngay khi toàn bộ hiện trường an tĩnh lại, một tiếng ngáy lại phá lệ rõ ràng:

- Khò khò. . .

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Hạo đang gục xuống bàn ngáy o o.

Lăng Tiêu ngồi bên trên thò tay khẽ kéo Vương Hạo, thấp giọng nói:

- Sư đệ, mau tỉnh lại!

Vương Hạo ngẩng đầu, xoa nhẹ ánh mắt nhập nhèm:

- Họp hành xong chưa? Vậy chúng ta đi thôi! Tôi còn phải trở về chơi LOL nữa.

Hắn nói xong, đứng dậy đi ra phía ngoài, căn bản cũng không để ý tất cả mọi người tại chỗ đó.

Hạ Vi Vi nắm chắc quả đấm, trên trán hiện đầy gân xanh, hận không thể tiến lên đánh tên khốn kiếp này thành tám khối.

Mạc Quân Lâm nhăn mày lại. Hắn vốn tưởng rằng có thể dựa vào trận chiến đấu lần này, đẩy lên mâu thuẫn nội bộ của Tinh Tế Liên bang, khiến cho bản thân hiện rõ năng lực nổi bật lên trong trận chiến này.

Nhưng ai ngờ, Vương Hạo căn bản cũng không có ý tứ mang binh đánh một trận, cái này làm sao khiến cho mâu thuẫn nội bộ của Tinh Tế Liên bang thăng cấp chứ! ?

Lúc này, Lý Vân Dương tiến lên ngăn cản Vương Hạo, gương mặt nghiêm túc nói:

- Vương Hạo, bất kể nói thế nào cậu cũng là một vị Nguyên soái, bảo gia vệ tộc có phải là nên để ý một chút hay không?

Vương Hạo bĩu môi:

- Tôi làm Nguyên soái thế nào, đó là việc của tôi, có nửa xu quan hệ gì với tay sai quý tộc như anh hả?

- Cậu. . .

Lý Vân Dương tức giận.

- Mọi người nói ít một câu đi.

Lăng Tiêu đứng lên, vội vàng đề nghị:

- Cá nhân tôi cảm thấy, sau lần song phương đại chiến này, Dị tộc trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng tổ chức chiến dịch lớn như vậy, tôi xem không bằng chúng ta chia thành tốp nhỏ, dựa vào đầu người của Dị tộc luận quân công, như thế nào?

Vừa dứt lời, mọi người có mặt tại chỗ ngẫm nghĩ, liên tục gật đầu đồng ý.

- Lăng Tiêu nói không sai, đại chiến mới vừa xong, Dị tộc và chúng ta đều cần điều chỉnh trạng thái.

- Nếu không thể triển khai chiến dịch trên quy mô rộng lớn, chúng ta sẽ đánh du kích.

- Đây trái lại là ý kiến hay, dựa vào bản lãnh được quân công, không phục trực tiếp lên chiến trường.

- Nhưng vạn nhất Dị tộc đột nhiên tiến công quy mô lớn thì làm sao bây giờ?

- Nhiều lời, nếu bọn họ tấn công quy mô lớn, chúng ta liền liên hợp lại chiến đấu cùng bọn họ.

- Nhưng nếu chưa kịp rút lui, không phải bị Dị tộc diệt hết sao?

- Vậy cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, không có bản lãnh, còn muốn mò chiến công, điều này có thể sao?

“...”

Hạ Vi Vi nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói:

- Nếu mọi người đều đồng ý, phía dưới bổn tiểu thư tuyên bố, thế lực khắp nơi có thể tự do đánh ra, dựa vào số đầu người bị trảm sát nhận lấy quân công.

Sau khi hội nghị kết thúc, Liêu Vân Xuyên đi ngang qua Vương Hạo và Lăng Tiêu, chỉ nghe Lăng Tiêu thấp giọng nói:

- Sư đệ, bên kia có truyền đến tin tức, chúng ta khi nào xuất phát hay không? Ta đã không kịp đợi muốn đi kiếm quân công rồi.

Đồng tử trong mắt Liêu Vân Xuyên chợt co rụt lại, đây là ý gì? Chẳng lẽ Vương Hạo người này có tin tức nội gián gì sao! ?

Nghĩ tới chỗ nầy, Liêu Vân Xuyên trong nháy mắt chợt hiểu, Vương Hạo nhất định là phái người thành công thâm nhập vào bên trong Dị tộc, có thể có được tình báo mới nhất, bằng không hắn sẽ không nhàn nhã như thế, không muốn đi tranh đoạt quân công.

Phải biết, quân công lần này không chỉ có thể đổi các loại vật chất chiến lược, còn có thể đổi các loại bảo vật hiếm có, hắn không tin Vương Hạo sẽ không nhìn tới những thứ này.

Cộng thêm Lăng Tiêu đưa ra ý kiến chia thành tốp nhỏ, đây là tiết tấu muốn ăn một mình.

- Đoán không sai, đáng tiếc các người dù cẩn thận mấy cũng có sai sót.

Liêu Vân Xuyên cười lạnh, sắc mặt bình tĩnh đi qua bên cạnh Vương Hạo, dường như căn bản không nghe thấy gì cả.

Nhìn bóng lưng Liêu Vân Xuyên, Lăng Tiêu khều khều Vương Hạo:

- Đệ nói hắn có tin hay không?

Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên:

- Nếu như trên mặt hắn có chút biểu tình, vậy thì đệ không dám khẳng định, nhưng hắn quá bình tĩnh rồi, vừa nhìn thì biết chính là giả vờ, cho nên hắn nhất định sẽ có hành động.

Lăng Tiêu gật đầu, không nhịn được hỏi:

- Sư đệ, em nói chúng ta làm như vậy có phải quá thiếu đạo đức không?

Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã:

- Người ta muốn giết anh, chẳng lẽ anh đưa đầu qua cho người khác chém chắc?

Lăng Tiêu lắc đầu:

- Anh cũng không thích loại này, nếu có người muốn giết anh, anh nhất định sẽ không để cho hắn yên than.

- Cái này không phải được rồi sao, em đây chỉ là tiên hạ thủ vi cường mà thôi.

Vương Hạo vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cho Vương Hạo một ánh mắt khi dễ. Nói dễ nghe một chút gọi là tiên hạ thủ vi cường, nhưng tính toán sau lưng phải làm thế nào dùng cái con lợn Liêu Vân Xuyên này hấp dẫn được con cọp lớn Dị tộc đó đến đây.

Sau đó hô hắc hô hắc giết lão hổ ăn thịt hổ, thuận tiện làm thịt luôn con lợn Liêu Vân Xuyên này, ăn thịt heo hầm. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.