Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 226: Chương 226: Lưu Manh quyền




- Tống Kiệt, nếu anh dám động đến hắn chút xíu nào, ngày hôm nay bổn tiểu thư liều mạng với anh.

Triệu Y Linh khẩn trương, toàn thân lôi quang lập lòe, giống như một vị Lôi Thần uy phong lẫm lẫm, không quan tâm đến công kích của hai vị Võ Vương.

Mà hai vị Võ Vương này trong lòng cực kỳ khổ sở, Triệu Y Linh dù sao cũng là thiên tài siêu cấp, lực công kích tuyệt đối không thể nói, đánh chính là bọn họ gọi là cả ột người đau a!

Thế nhưng bọn họ chỉ có thể quấn lấy Triệu Y Linh, căn bản không dám xuất thủ đối với Triệu Y Linh, nếu không Triệu Khôn Nguyên soái nổi giận, bọn họ khó bảo toàn cái mạng nhỏ a!

Lăng Tiêu và mọi người cũng đều kinh hãi, đua nhau sử dụng ra toàn lực, muốn tiến lên chi viện cho Vương Hạo, nhưng đám tiểu đệ của Tống Kiệt lại vây bọn họ gắt gao, không cho bọn họ một cơ hội nhỏ nhoi.

Tống Kiệt cười lạnh, căn bản không để lời nói của Triệu Y Linh ở trong mắt, móc ra một súng lục bên hông nhắm ngay đầu Vương Hạo.

Nhưng Vương Hạo lại bĩu môi, hiển nhiên cũng không có để Tống Kiệt ở trong mắt.

- A ha ha. . . Đến lúc bản thỏ bảo bảo ra sân khấu rồi. . .

Đúng lúc này, một thanh âm non nớt truyền đến từ phía sau lưng Tống Kiệt.

Khi Tống Kiệt xoay người nhìn lại, trong mắt một con thỏ trắng chỉ mặc quần bò, áo sơ mi trắng nhanh chóng biến lớn lên, đồng thời bên tai vang lên thanh âm non nớt kia:

- Xem Lưu Manh quyền của bản thỏ bảo bảo. . .

- Bốp bốp bốp. . .

Một giây kế tiếp, Tống Kiệt liền cảm giác mặt mình dường như bị cự chùy đá đánh trúng vậy, nhưng lại không phải một búa, là một búa tiếp theo một búa.

- Ôi Ôi Ôi. . .

Tiểu Bạch đánh hai bên phải trái, từng quyền từng quyền đánh trúng mặt Tống Kiệt, trực tiếp đánh cho Tống Kiệt trở nên hồ đồ, khiến cho Tống Kiệt ngay cơ hội né tránh cũng không có.

Vương Hạo lắc đầu thở dài:

- Tôi vừa rồi đã nói rồi, bảo anh không nên quá đắc ý, nếu bị đánh người đó nhất định là anh, nhưng vì cái gì anh lại không tin chứ! ?

Nghe vậy, mọi người tại đây sắc mặt trong nháy mắt đen sầm lại. Người này thật đúng là đứng nói không đau thắt lưng (dùng để hình dung một người không biết thông cảm cho hoàn cảnh người khác, chỉ thích nói mát).

Với Vương Hạo vừa rồi loại trạng thái đó, ai cũng biết người này xong đời rồi. Thế nhưng ai có thể nghĩ tới nửa đường sẽ giết ra một con thỏ, hơn nữa còn là cái con manh manh đát đát, hiền lành vô hại này. Không ngờ thỏ hiền còn có thể hung tàn như vậy, đánh lén Tống Kiệt không nói, còn đánh cho hắn ngay cả sức đánh trả cũng không có.

Đoán chừng hiện tại Tống Kiệt chịu cái loại này đánh liên miên bất tuyệt liên hoàn kích này, đầu óc sớm đã bị đánh cho hôn ám rồi, cho dù là muốn trả đòn, cũng chỉ có thể dùng hình ảnh “nô tì không làm được” để hình dung.

Vương Hạo nhìn Tiểu Bạch đang đánh rất là chính đã ghiền, lấy ra một lọ khôi phục dược phẩm uống một ngụm vào, sự đau nhức trên cánh tay trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.

Lần này, người của Tống Kiệt bên này bắt đầu khẩn trương, nếu Vương Hạo thật sự giết Tống Kiệt, vậy bọn họ phải hướng lên Thiên Hồng Nguyên soái thông báo như thế nào a! ?

Hai gã áo đen Võ Vương kinh hãi, muốn đi về cứu viện Tống Kiệt, thế nhưng Triệu Y Linh nào có thể đồng ý, cô vừa rồi bị hai người này bám lấy ngầm nổi giận đầy bụng, hiện tại thời cuộc thay đổi, cô nếu là không nhân cơ hội đòi lại, công sẽ không gọi là Triệu Y Linh.

Đồng thời, tiểu đệ của Tống Kiệt cũng đều mơ tưởng quay về cứu viện, đáng tiếc bọn người Lăng Tiêu cũng không phải ăn chay, căn bản không cấp cho bọn họ cơ hội.

Hạ Vi Vi một kiếm đánh bay một tên thiếu niên, quát to một tiếng về phía Vương Hạo:

- Anh không được chỉ lo uống vào khôi phục dược phẩm cho bản thân mình, chúng tôi cũng cần.

Những người đi theo Tống Kiệt tới đây đều thật không đơn giản, các nàng một mình chấp mấy người, sự tiêu hao thực tế quá lớn.

Vương Hạo nhún vai:

- Một lọ cuối cùng, đã uống xong rồi.

Nhạc Huyên nhất phát súng bắn trúng một thiếu niên:

- Không có anh thì chỉ có phối chế ngay tại chỗ, dù sao anh không phải là không biết.

- Lão đại cứu mạng a! Chúng tôi thật sự sắp chịu đựng không nổi rồi.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cầu khẩn nhìn Vương Hạo, thực lực của bọn họ vốn là không được, hiện đang tiêu hao lại to lớn như vậy, nếu tiếp tục như vậy, hẳn phải chết không nghi ngờ a!

Vương Hạo lườm nguýt Tiểu Bạch, phát hiện con thỏ này vẫn ở chỗ cũ vui vẻ quật vào mặt Tống Kiệt, đoán chừng trong lúc nhất thời chắc là sẽ không yên tĩnh xuống, vậy thì hắn chỉ có miễn cưỡng nan động tay một chút, chế biến mấy bình khôi phục dược phẩm vậy!

Khi Vương Hạo lấy nghề ăn cơm là Dược Tề sư ra, thì toàn bộ trên hiện trường an tĩnh lại, con mẹ nó, người này là cái tình huống gì? Chẳng lẽ còn thật sự chế biến dược phẩm! ?

Chờ Vương Hạo bắt đầu đốt đèn cồn lên, cầm lấy ống nghiệm, đập nát dược thảo cùng với trọn vẹn động tác thuần thục phô bày trong mắt mọi người, thì toàn bộ hiện trường hoàn toàn an tĩnh thật, ngoại trừ thanh âm Tiểu Bạch vẫn còn ở chỗ cũ quật vào mặt Tống Kiệt ra, người mà Tống Kiệt mang tới toàn bộ đều kinh hãi nhìn hắn.

Con mẹ nó! !

Cái này rốt cuộc là ai a! ?

Không được hai mươi tuổi lĩnh ngộ những thứ võ kỹ Tự Nhiên Thiên Thành kia không nói, lại lĩnh ngộ ra Thiên Nhân Hợp Nhất, hiện tại lại còn bắt đầu chơi vượt giới, cái này còn có để lại cho người ta con đường sống hay không a! ?

Đồng thời, những người này cũng đều dừng lại đòn công kích trong tay, yên lặng đứng ở bên cạnh, hiển nhiên không chuẩn bị đánh nữa.

Bọn họ đều không phải là đồ ngốc, nếu loại cái thế yêu nghiệt này bị bọn họ đánh chết, vậy thì không phải là bọn họ bị Triệu gia trả đũa, mà là cả gia tộc bị trả đũa.

Mà loại kết quả này, hiển nhiên không là thứ bọn họ muốn nhìn đến. Về phần Tống Kiệt hài lòng hay không, bọn họ sẽ bày tỏ thành đắc tội một mình Tống Kiệt, còn hơn là đắc tội toàn bộ Triệu gia!

Khi Vương Hạo chế biến tốt khôi phục dược phẩm cấp bốn, toàn bộ trên hiện trường mọi người đều nuốt ngụm nước bọt, con mẹ nó, không ngờ lại là Khôi phục dược phẩm cấp bốn ! !

- Này, người nọ là Dược vương cấp bốn! !

Khóe mặt Đỗ Phong giật một cái, hắn không ngờ lại có thể chiêu mộ người như thế. Cái này nếu như bị đám người của Công hội Dược phẩm của Diệu Thiên Liên bang kia biết được, hắn không chết cũng phải bị lột da.

Cần phải biết bất kể là Công hội Dược phẩm của Diệu Thiên Liên bang, hay là Tinh Tế Liên bang, bọn họ đều cực kỳ khát vọng đối với Dược Tề sư thiên tài siêu cấp.

Nếu như hắn thật sự thu nhập dưới vào trướng Vương Hạo cái loại siêu cấp dược phẩm thiên tài này, đây không thể nghi ngờ gì là đang cạy ra gạch lót chân tường của Công hội Dược phẩm. Thử hỏi chứng kiến loại chuyện như vậy, Công hội Dược phẩm làm sao lại không có một chút động tác nào chứ! ? Do đó khi thu Vương Hạo vào dưới trướng, thì chẳng khác nào đi tìm cái chết, cơ bản không có gì khác biệt.

- Đều nhìn tôi làm cái gì! ? Tiếp tục a! !

Vương Hạo tò mò nhìn quanh một vòng, phát hiện mọi người đều ngừng động tác trong tay, chỉ có Tiểu Bạch vẫn ở chỗ cũ cà hắc cà hắc bịt hắc hắc quật vào mặt Tống Kiệt.

Mọi người đảo cặp mắt trắng dã, khi thấy nhà anh biểu diễn ra thiên phú kinh khủng, ai dám đối phó với anh nữa! ?

Cái này nếu ngày hôm nay không giết hắn, bọn họ ngày sau này có còn muốn sống qua ngày nữa hay không a! ?

Cho dù giết đi, cái này cũng có người báo thù cho nhà anh, cuộc sống này vẫn còn không tệ, cho nên vẫn là đàng hoàng đứng yên mà đợi vậy!

- Ai nha, má ơi!

Tiểu Bạch quát to một tiếng, nhanh chóng nhảy tới trên vai Vương Hạo, chỉ thấy hai vị Võ Vương áo đen kia đã thoát ly Triệu Y Linh dây dưa, xuất hiện ở bên cạnh Tống Kiệt.

Mà Triệu Y Linh cũng đi tới bên cạnh Vương Hạo, vui vẻ ôm lấy Vương Hạo, cái tên nam nhân hoàn mỹ này sau này chỉ có thể thuộc về nàng thôi, tuyệt đối không thể bị những thứ hồ ly tinh kia câu đi.

Vương Hạo bị cái ôm bất thình lình này dọa sợ, chẳng qua là có đồ rẻ có thể chiếm, sao lại còn có thể khách khí, cho nên cũng đã đưa tay đưa ra ngoài, ôm lấy vòng eo liễu thon nhỏ của Triệu Y Linh, tính toán là nụ hôn thắng lợi.

- Không nên làm loạn!

Triệu Y Linh mắc cỡ đỏ mặt đẩy tay Vương Hạo ra, đồng thời bất động thần sắc lui về phía sau hai bước.

Vương Hạo gương mặt ủy khuất:

- Có thể công bình chút hay không, dựa vào cái gì em ôm anh thì không làm càn, mà anh ôm em thì biến thành làm càn?

Triệu Y Linh phong tình vạn chủng nguýt mắt liếc Vương Hạo một cái, sau đó mặt lạnh nhìn về phía Tống Kiệt:

- Tống Kiệt, dẫn theo người của anh cút nhanh lên.

Nhưng lúc này Tống Kiệt đã choáng luôn rồi, căn bản không nghe được có người đang nói chuyện với hắn.

Nhưng vào lúc này, trên không trung vang lên tiếng nổ thật to, từng chiếc từng chiếc phi thuyền vũ trụ nhanh chóng cấp tốc đáp xuống từ trong thái không.

Đám người Vương Hạo biến sắc, loại trận thế này, hiển nhiên không là tới cứu người, ngược lại giống người tới bắt. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.