Tống Kiệt lạnh lùng nhìn Vương Hạo:
- Tiểu tử cho dù mày thiên phú vô song như thế nào, bản thiếu muốn cho mày chết, thì mày phải chết.
- Tống Kiệt, nếu anh dám giết hắn, tôi tất sẽ giết anh.
Thanh âm âm lãnh của Triệu Y Linh truyền đến.
Tống Kiệt nhìn Triệu Y Linh bị hai gã nam nhân áo đen vây khốn, cười lạnh nói:
- Triệu Y Linh, em có thể giết tôi, nhưng cha tôi cũng nhất định sẽ giết em. Đến lúc đó chúng ta sinh không thể cùng giường, sau khi chết cũng có thể cùng huyệt rồi.
Nghe tiếng, toàn bộ mọi người trên hiện trường rùng mình một cái. Tống Kiệt này căn bản là một tên biến thái a! Không ngờ lại si mê Triệu Y Linh đến loại trình độ này.
- Anh. . .
Triệu Y Linh giận dữ, toàn thân bạo phát ra từng đạo lôi quang, đánh tới hai nam nhân áo đen.
- Muốn giết ta, thì phải có giác ngộ bị ta giết!
Vương Hạo bĩu môi, xoay tay phải lại, Hợp kim Cự kiếm cấp năm xuất hiện ở trong tay.
Một câu nói thật đơn giản, khiến cho mọi người ở đây cuốn lên sóng lớn ầm ầm trong lòng. Vương Hạo không ngờ nói lờn cuồng vọng như thế, muốn giết Tống Kiệt! ?
Chẳng lẽ hắn không hiểu rõ mình mới chỉ có tu vi Võ sư cấp 7, mà Tống Kiệt đã là Võ tông cấp ba rồi sao? Trong lúc này hơn kém nhau sáu cấp bậc, còn có một cái là đại cảnh giới, chẳng lẽ hôm nay là ngày Cá tháng Tư! ?
Vào giờ khắc này, hai cái từ “vô tri” “ngu xuẩn” đã bị đánh vào trên người Vương Hạo.
Chẳng qua là, khi mọi người thấy cự kiếm trong tay Vương Hạo, lại sững sờ, cự kiếm này là chuyện gì xảy ra! ? Chẳng lẽ người này là một tân nhân loại! ?
Nghĩ tới chỗ nầy, trong lòng mọi người tràn đầy ghen tỵ, người này là con trai riêng của ông trời già sao! ?
Trước hai mươi tuổi lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất đã đủ biến thái, lại còn có thể trúng giải thưởng lớn một phần tỷ ấy nữa.
Triệu Y Linh cũng thể hiện gương mặt bất ngờ. Cô thành tâm không nghĩ đến Nhạc Tiểu Hiên này lại là tân nhân loại, chẳng qua là khi nghĩ đến tân nhân loại phải trả cái giá như thế nào, trong lòng chẳng biết vì sao lại có sự đau xót khó hiểu.
“Có lẽ mình thật sự cần phải hiểu rõ nhiều hơn về hắn một chút.”
Triệu Y Linh lẩm bẩm một tiếng, công kích trên tay không giảm chút nào, đánh mạnh về phía hai vị nam nhân áo đen.
Trong ánh mắt Tống Kiệt tràn đầy ghen tỵ, thế nhưng khóe miệng chứa đựng nụ cười lành lạnh, có thể tự tay hủy diệt loại thiên tài cấp bậc này, sự sảng khoái trong lòng này thực tế không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
- Cười đã chưa! ?
Vương Hạo bình tĩnh nói. Trong giọng nói mang theo một cổ khinh miệt không thèm che giấu, khinh miệt trắng trợn.
Loại khinh miệt này không nghi ngờ chút nào làm dâng lên lửa giận trong lòng Tống Kiệt. Trong nháy mắt, trong ánh mắt hắn bạo phát ra sát khí trước nay chưa có, cánh tay cũng chậm rãi nâng lên.
- Hô!
Một giây kế tiếp, âm thanh bén nhọn xé gió vang lên.
Đồng thời, một cổ chân khí kinh khủng ập vào mặt, từng đạo chưởng ảnh giống như thiên la địa võng vậy bao phủ về phía Vương Hạo.
Hai tròng mắt Vương Hạo chợt mở to, đây là dấu hiệu của Võ tông, chân khí phóng ra ngoài.
Nguyên bản khi hắn gặp Võ tông, cần phải dựa vào cơ giáp và súng ống đạn dược, tiến hành công kích tầm xa mới có thể chiến thắng.
Nhưng sau khi lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất xong, những chân khí phóng ra ngoài này hắn có thể sớm cảm giác được trước, sau đó nhẹ nhàng né tránh, cho dù là công kích cự ly gần, hắn đều có thể thoải mái tránh thoát.
- Vèo. . . oo!!
Tại khoảnh khắc chân khí tiếp cận Vương Hạo không tới một thước, khóe miệng Vương Hạo hơi hơi nhếch lên, chân chợt dịch chuyển, thoải mái tránh thoát một cú đánh này.
Nhưng hết thảy cái này còn chưa kết thúc, chỉ thấy Vương Hạo dịch chân như gió, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Tống Kiệt, cự kiếm trong tay đã nâng lên, một cổ khí thế kinh khủng dày nặng như Thái Sơn Áp Đỉnh đè ép xuống.
Phá Thiên Cự Kiếm quyết: Đệ nhất kiếm, Phá Vân Không Trảm! !
- Cái này. . .
Mọi người tại đây trong nháy mắt bị sợ ngây cả người, con mẹ nó không nhìn lầm chứ! ?
Bộ pháp linh động ấy, tuyệt đối là Tự Nhiên Thiên Thành không sai.
Còn có một kiếm khí phách lộ sườn ấy, cũng tuyệt đối là thuộc loại Tự Nhiên Thiên Thành.
Có thể cái này không phải là có chỗ nào đó sai lầm không a! ?
Một người thiếu niên không được hai mươi tuổi, không chỉ lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, còn lĩnh ngộ một môn bộ pháp Tự Nhiên Thiên Thành, cùng với một môn cự kiếm kiếm chiêu Tự Nhiên Thiên Thành! ?
Cái con mẹ nó xác định ngày hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư thật chớ! ?
Đôi mắt hạnh của Triệu Y Linh càng lập lòe. Bất ngờ! quá bất ngờ rồi! Nhạc Tiểu Hiên này thực tế rất nằm ngoài dự liệu của nàng.
Đó là một cái thế yêu nghiệt có thể sánh ngang cô, không, đây là một kẻ đã hoàn toàn vượt qua cô.
Hiện tại Nhạc Tiểu Hiên khiếm khuyết chính là tu vi. Mà tu vi của hắn sở dĩ không cao, đây là có quan hệ với tính tình lười biếng của hắn.
Có thời gian, không chịu nghĩ đến tu luyện đề cao tu vi, mà là trốn ở nhà chơi game, hoặc là ra ngoài tán gái, cái này nếu mà tu vi cao mới gọi là quái sự.
Nhưng mà cái đó cũng không phải là đại sự gì. Sau khi trở thành nam nhân của Triệu Y Linh nàng, những bệnh vặt này nhất định sẽ bị cô sửa trị đến nơi đến chốn, trở thành nam thần hoàn mỹ nhất trong mắt của cô!
- Ầm ầm. . .
Một tiếng vang thật lớn, thân thể của Tống Kiệt chợt bay rớt ra ngoài, chẳng qua là trên người lại có một tấm chắn năng lượng bảo vệ hắn.
- Rầm rầm rầm. . .
Nhưng đúng lúc này, cự kiếm trong tay Vương Hạo cắm mạnh trên mặt đất, trên hai cánh tay xuất hiện hai cây súng tự động cấp bốn. Đây là dùng tiền kiếm được gần nhất, chuyên môn mua trang bị mới.
Khi từng viên đạn liên miên bất tuyệt bắn trúng trên cùng một điểm trên tấm chắn năng lượng của Tống Kiệt, toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều cảm giác buồng tim của mình sắp bị sợ nhảy vọt ra ngoài.
Con mẹ nó, người này đúng thật là người sao! ?
Loại tỉ lệ chính xác trăm phần trăm này, không thể nói, tuyệt đối là súng ống tinh thông Tự Nhiên Thiên Thành.
- Ha ha. . .
Núp ở bên trong tấm chắn năng lượng, Tống Kiệt đột nhiên cười lên ha hả:
- Tiểu tử, bản thiếu thừa nhận mày thiên phú vô song, thế nhưng dù là mày thiên phú vô song thì có sao đâu chứ, bản thiếu dùng chính là tấm chắn năng lượng cấp năm, cho dù sử dụng Quỹ Đạo pháo, mày cũng bắn không được một phát nào.
Vương Hạo bĩu môi, không nói chuyện, vẫn ở chỗ cũ nổ súng rầm rầm rầm. Tấm chắn năng lượng cấp năm là rất ngưu bức, thế nhưng tấm chắn năng lượng có ngưu bức đi chăng nữa đều có một điểm giải phóng năng lượng, chỉ có điều tấm chắn năng lượng cao cấp có sức chịu đựng mạnh hơn một chút mà thôi.
Nhưng sau khi hắn liên miên bất tuyệt dùng hỏa lực giã vào đó, đồng dạng vẫn buộc phải tan vỡ.
Chỉ có điều, súng tự động cấp bốn này có sức giật thực tế quá lớn, khiến cho hắn có chút chịu không nổi, ăn không tiêu, nhiều nhất bắn 100 phát, cánh tay nhất định không nhấc lên nổi.
Thời gian không lâu, tấm chắn năng lượng quanh thân Tống Kiệt nỗ bung một tiếng nát vụn. Toàn bộ hiện trường lại an tĩnh tiếp, con mẹ nó, người này vừa rồi bắn chính là vào cái điểm giải phóng năng lượng kia a!
Thế nhưng cái điểm ấy nhỏ so sánh với lổ kim, hắn làm sao mà nhìn thấy được a! ? Cho dù bật hack, cũng không làm được như vậy chứ! ?
Nhưng Tống Kiệt lại không chút khẩn trương, mà là nhìn Vương Hạo một cách châm biếm. Chỉ thấy Vương Hạo hai tay thõng xuống, hiển nhiên súng tự động cấp bốn tạo ra sức giật đã khiến cho cánh tay của hắn không nhấc lên nổi rồi.
- Tiểu tử, mày thật sự rất lợi hại, không ngờ lại có thể với tu vi Võ sư bắn hơn 100 phát súng tự động cấp bốn liên tục.
Tống Kiệt dùng gương mặt bội phục nhìn Vương Hạo. Nói thật nếu không phải Triệu Y Linh coi trọng Vương Hạo, hắn thành tâm muốn thu nhập Vương Hạo vào dưới trướng, thành tay trái tay phải của mình.
Vương Hạo bĩu môi:
- Tôi khuyên anh không nên quá đắc ý, cho dù cánh tay của tôi không nhấc lên nổi, kẻ bị đánh vẫn là anh.
Mọi người tại đây đua nhau lắc đầu thở dài. Bọn họ không tin sau khi dùng súng tự động cấp bốn bắn hơn 100 phát xong, Vương Hạo chỉ có tu vi Võ sư cấp 7 còn có thể đánh bại Tống Kiệt, đây nhất định là vùng vẫy giãy chết sau cùng. . .