Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 224: Chương 224: Bản thân mình ăn thịt, cho fans ăn canh




- Nói bậy bạ gì đó rồi, cũng không sợ người khác chê cười anh sao?

Triệu Y Linh tức giận trừng mắt lườm Vương Hạo một cái, lấy tư cách nam nhân của nàng làm sao có thể không có lòng cầu tiến, xem ra lấy về nhà xong, còn cần phải dạy dỗ cho kỹ mới được.

Vương Hạo bĩu môi, gương mặt kiêu ngạo nói:

- Người khác cười anh ăn bám, anh cười người khác là ngu đần!

- Vèo. . .

Mọi người tại đây lại phun ra, ăn bám ăn kiêu ngạo như thế, bọn họ thành tâm chưa từng thấy.

Tống Kiệt nhìn Triệu Y Linh, trợn mắt hốc mồm hỏi:

- Đây là nam nhân em tìm! ?

Triệu Y Linh xoa nhẹ mi tâm, sau đó hừ lạnh một tiếng nói:

- Đúng vậy, hắn chính là nam nhân bổn tiểu thư ngàn chọn vạn tuyển tìm được, đồng thời cũng là một nam nhân bổn tiểu thư cam tâm tình nguyện cho hắn ăn cơm chùa, anh có ý kiến gì không! ?

Vừa dứt lời, ánh mắt ước ao ghen tị của nam đồng bào toàn hiện trường đua nhau nhìn về phía Vương Hạo. Nam nhân này có tài đức gì, không chỉ cua được Triệu Y Linh là loại mỹ nhân cấp bậc công chúa này? Còn không để ý hắn có ăn bám hay không. Đây tuyệt đối là sự tình tất cả nam nhân tha thiết ước mơ.

- Triệu Y Linh. . .

Hai tròng mắt Tống Kiệt phun lửa nhìn Triệu Y Linh. Hắn thực tế không nghĩ tới Triệu Y Linh không ngờ lại tìm loại nam nhân này.

- Hàng túng, còn muốn đánh nữa hay không?

Vương Hạo không nhịn được nói:

- Không đánh thì cút nhanh lên, không được gây trở ngại lão tử tiếp tục ăn cơm chùa.

- Khụ khụ. . .

Lăng Tiêu và mọi người bị bị sặc, bọn họ dám xác định, trên người cái thằng quỷ này hoàn toàn không có tiết tháo rồi.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Hạo, lão đại anh dầu gì cũng là con của Nguyên soái, vì sao ngay cả một chút mặt mũi cũng không cần a! ?

Đúng lúc này, hai gã nam nhân áo đen đi tới bên cạnh Tống Kiệt, cung kính nói:

- Thiếu gia! !

Sắc mặt Triệu Y Linh trong nháy mắt ngưng trọng, hai cái tên Hắc y nhân này có tu vi Võ vương, nếu cô bị quấn lấy, Vương Hạo có thể sẽ gặp phiền toái lớn rồi.

Nghĩ tới chỗ nầy, Triệu Y Linh mở ra Trí Năng thủ hoàn bắt đầu gọi người.

- Triệu Y Linh, cô không nên uổng phí tâm tư.

Tống Kiệt đắc ý cười nói:

- Tôi vừa rồi cho hai người bọn họ đi cắt hết thiết bị truyền tin chung quanh đây, cô bây giờ phát tin tức căn bản vô dụng.

- Tống Kiệt, anh làm như vậy sẽ không sợ sau chuyện này tôi tìm anh tính sổ sao! ?

Triệu Y Linh sắc mặt lạnh đến đáng sợ.

Tống Kiệt lấy lại bình tĩnh, hai tròng mắt lòe ra một đạo hung quang:

- Tôi nói rồi, người có thể lấy em chỉ có mình tôi, nếu như không phải là tôi, vậy em tìm một thằng, tôi giết một thằng.

Lăng Tiêu đi tới bên cạnh Vương Hạo, thấp giọng nói:

- Sư đệ cái này có phiền toái lớn rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có cần phát tín hiệu, khiến cho Bách Biến xuất thủ hay không! ?

Vương Hạo lườm người đối diện một cái, khẽ lắc đầu một cái:

- Trong những người kia, cũng chỉ có Tống Kiệt là Võ tông cấp ba, còn lại đều là tu vi Võ sư, chỉ cần diệt xong Tống Kiệt, còn lại cũng không thành vấn đề.

- Ai có thể đi diệt Tống Kiệt đây! ?

Nhạc Huyên cũng đi tới, thấp giọng hỏi.

- Dựa vào các người là không trông cậy được rồi, chỉ có thể tôi đi ra thôi.

Vương Hạo bó tay nhún nhún vai.

- Cậu xác định! ?

Nhạc Huyên có chút hoài nghi nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo mỉm cười, không giải thích, nhưng trong lòng lại cực kỳ đau đớn.

Mấy ngày nay phim của những tiểu thư bồi rượu kia lần lượt được phát hành ra ngoài, điều này làm cho rất nhiều nam nhân hưng phấn nhảy cởn lên, đua nhau khen ngợi hắn là một nam nhân duy nhất hiểu được bản thân ăn thịt, còn cho fans ăn canh.

Nhưng cũng có rất nhiều fan cuồng bao vây Lang Hành Thiên Hạ đưa ra các loại kháng nghị, khiến cho điểm Phản diện của hắn thành công đột phá đến 130 ức điểm.

Mà tình huống hiện tại muốn đột phá tu vi rõ ràng không có khả năng, nhưng nếu như có thể lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, như vậy cũng vẫn có khả năng chiến thắng Võ tông.

Vốn hắn muốn tiết kiệm một trăm ức điểm Phản diện, xem có thể tự bản thân mình lĩnh ngộ hay không, nếu thực tế không được thì mới mua, thế nhưng hiện tại xem ra, không mua không được.

Nghĩ tới chỗ nầy, Vương Hạo hít sâu một hơi, bắt đầu kêu gọi hệ thống:

- Hệ thống trực tiếp đổi một lọ dược phẩm Thiên Nhân Hợp Nhất.

- Kính koong, chúc mừng Túc chủ hao tốn một trăm ức điểm Phản diện mua dược phẩm Thiên Nhân Hợp Nhất.

Khi hệ thống trực tiếp quán thâu dược phẩm Thiên Nhân Hợp Nhất vào trong cơ thể Vương Hạo, cả người Vương Hạo bắt đầu biến thành mờ ảo..., cho dù là đứng ở bên người của người khác, cũng khiến cho người ta không thể nhận ra khí tức của hắn. Đây là một loại trạng thái dung nhập vào trong thiên địa.

Thấy tình cảnh này, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người đều trợn to hai mắt nhìn Vương Hạo.

- Con mẹ nó, đây là Thiên Nhân Hợp Nhất trong sách ghi lại.

Diệp Thanh quát to một tiếng.

Thanh âm Diệp Thanh đánh thức mọi người toàn bộ hiện trường, tiếng nghị luận thoáng một cái vang lên.

- Người này và chúng ta lớn ngang nhau, nhiều nhất không tới hai mươi tuổi, sao lại lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất như thế! ?

- Anh ngốc a! Đây chính là nam nhân mà Triệu Y Linh đại tiểu thư tự mình lựa chọn, sao lại kém như thế được.

- Không sai, cho dù người này ăn bám, cũng phải có bản lãnh mới có thể ăn được.

- Khó trách Triệu Y Linh đại tiểu thư sẽ bảo vệ cho hắn như thế.

- Người chưa tới 20 tuổi, lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, cái này sẽ làm cho Diệu Thiên Liên bang động đất rồi.

- Thiếu niên này đã trở thành nam nhân của Triệu Y Linh đại tiểu thư, cái này cho thấy hắn là người của Triệu gia, tương lai cao tầng của Diệu Thiên Liên bang tất có chỗ đứng của hắn.

- Thật là lợi hại, ăn bám tham ăn cho đến loại cảnh giới này, không phục đều không được a!

- Con mẹ nó, làm cho lão tử đều muốn đi ăn bám rồi.

- Cơm chùa này có thể nói là ai cũng tham ăn đấy, điều kiện tiên quyết là anh có được thiên phú như thế không.

- Ấy thôi được rồi, ngoan ngoãn về nhà ngủ làm một giấc mộng tưởng hão huyền đi!

- . . .

Triệu Y Linh nhìn Vương Hạo, mắt hạnh lóe tia sáng kỳ dị liên tục. Tên nam nhân này thực tế thật lợi hại, ngoại trừ không chung thủy một chút ra, những phương diện khác quả thực có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung.

“Chỉ có loại nam nhân này, mới có thể xứng đôi với Triệu Y Linh ta!”

Triệu Y Linh kiêu ngạo nhủ thầm.

Cô năm nay 22 tuổi, tu vi đột phá đến Võ vương, lại lĩnh ngộ hai môn võ kỹ Tự Nhiên Thiên Thành, trước mắt đang toàn lực lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất.

Có thể nói sự thành tựu của cô, trong Diệu Thiên Liên bang căn bản không có người nào có thể so sánh. Cho dù là đệ nhất thiên tài Vương Thiên Dật của Tinh Tế Liên bang, cũng không thể so sánh cùng với cô.

Thế nhưng hiện tại xuất hiện một tên Nhạc Tiểu Hiên, văn thái lực áp quần hào, võ đạo thiên phú tuy rằng tạm thời không biết, nhưng có thể ở 17 tuổi lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.

Thậm chí có thể nói một câu không khoa trương chút nào, hiện tại Nhạc Tiểu Hiên đã có tư cách trở thành một vị đại văn hào.

Ngẫm lại một đại văn hào 17 tuổi, cái này trong lịch sử của Diệu Thiên Liên bang và Tinh Tế Liên bang, tuyệt đối là sự tình trước đây chưa từng gặp.

Nghĩ tới những thứ này, Triệu Y Linh liền kích động đến mức phát run rồi. Tên nam nhân này cô chắc chắn phải cưới được, bất kể là cái con hồ ly tinh nào đến tranh giành cũng đều vô dụng.

Mà ánh mắt của Tống Kiệt nhìn về phía Vương Hạo tràn đầy ghen tỵ. Tên nam nhân này không ngờ lại lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, còn dựa vào Triệu gia cái cây to này, cái này không thể nghi ngờ chứng tỏ rằng, địa vị sau này của tên nam nhân này không thể kém hơn bao nhiêu so với hắn.

Đồng thời, điều này cũng có nghĩa là Triệu Y Linh căn bản sẽ không buông bỏ tên nam nhân này.

- Người đâu, đến chém chết tiểu tử này cho bản thiếu.

Tống Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng.

Nghe vậy, người phía sau lưng Tống Kiệt đều đắn đo chần chờ rồi. Bọn họ không phải là đồ ngốc, nếu như Vương Hạo chỉ là tiểu bạch kiểm bình thường, bọn họ có giết cũng sẽ rất dễ dàng.

Nhưng bây giờ đây là một thiên tài siêu cấp không tới hai mươi tuổi đã lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất.

Một khi bị bọn họ giết, như vậy Triệu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua, mà thân phận của bọn họ căn bản là đang vuốt râu hùm, so với tự tìm cái chết không có gì khác biệt.

- Sợ cái gì? Xảy ra chuyện bản thiếu chịu trách nhiệm.

Tống Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay lên, tỏ ý hai gã Hắc y nhân tu vi Võ vương xông lên.

Hai nam nhân áo đen nhìn nhau, chỉ có thể kiên trì vây khốn Triệu Y Linh vậy.

Những người khác thấy thế, cũng đều đua nhau rút vũ khí ra, sát khí đằng đằng hướng về Lăng Tiêu và mọi người. Về phần Vương Hạo ai cũng không dám lên, chỉ có thể giao cho Tống Kiệt tự mình động thủ. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.