Trên một đường phố phồn hoa.
Vương Hạo và Triệu Y Linh sóng vai đi bên nhau, Tiểu Bạch ngồi ở trên vai Vương Hạo, huýt gió mê hoặc với mỹ nữ đi ngược lại.
- Mỹ nữ, lưu lại số điện thoại có được hôn em! ?
- Mỹ nữ, thỉnh thỏ cục cưng anh uống chén gì đó, thỏ cục cưng anh tùy tiện cho em sờ nha. . .
- . . .
Triệu Y Linh lườm nguýt Vương Hạo một cái, gắt giọng:
- Đây đều là học theo anh đó hả! ?
- Nói bậy!
Vương Hạo lắc đầu liên tục, sau đó nghiêm túc nói:
- Anh vốn là một thanh niên tốt có lòng cầu tiến, thế nhưng từ khi gặp cái con lưu manh thỏ này xong, anh đã bị làm hư rồi.
Triệu Y Linh nhịn không được bật cười:
- Dựa theo ý của anh, anh là bị Tiểu Bạch làm hư! ?
Vương Hạo liên tục gật đầu, bày tỏ chính là cái ý tứ này.
Triệu Y Linh phong tình vạn chủng nguýt mắt nhìn Vương Hạo một cái, cái tên khốn nạn này nói như nói dối ra, thật là mặt không đỏ tim không đập, thỏ này xem dáng dấp nhiều nhất hai tuổi, làm sao có thể làm hư hắn a! ?
Vương Hạo trong nháy mắt nhìn ngẩn cả người ra, chết! Chết! Không ngờ lại bị điện giật rồi!
- Tránh ra, né tránh. . .
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng.
Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội nhân mã xuất hiện. Những người này tuổi tác cũng không lớn, lớn nhất cũng chưa tới hai mươi tuổi, tu vi thuần một sắc Võ sư.
Mà khiến cho Vương Hạo cảm nhận được sự bất ngờ chính là, Diệp Thanh, Đỗ Phong hai người không ngờ lại cũng có mặt trong đó.
Chỉ là hai người bọn họ hiện tại ngay cả một chút ngạo khí của lúc bình thường cũng không có, một mực cung kính đứng ở bên cạnh một thiếu niên.
Đồng thời, Diệp Thanh liên tục nháy mắt cho Vương Hạo, khiến cho hắn mau chóng rời đi, bày tỏ người thiếu niên này không chọc nổi.
- Tống Kiệt, anh tới làm gì! ?
Triệu Y Linh mặt phấn sinh uy, nhìn chằm chằm thiếu niên phía trước.
- Hừ, Triệu Y Linh nghe nói cô ở bên ngoài tìm nam nhân, tôi làm sao có thể không tới!
Thiếu niên tên là Tống Kiệt hừ lạnh một tiếng, hai tròng mắt nhìn về phía Vương Hạo loé lên một tia sát khí.
- Bổn tiểu thư muốn làm gì, còn không tới phiên anh để ý tới!
Triệu Y Linh lông mày dựng đứng, chân khí bàng bạc toàn thân trong nháy mắt tuôn trào ra, từng đạo Lôi Điện tràn ngập quanh thân.
- Lão đại! !
Lúc này, năm người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Lăng Tiêu, Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên toàn bộ chạy tới, về phần Lý Vân Dương trước mắt đang khắc khổ tu luyện tại dã ngoại.
Vương Hạo sững sờ:
- Các người sao lại tới đây! ?
Tiền Vạn Dương kéo Vương Hạo đến phía sau, thấp giọng nói:
- Diệp Thanh tiểu tử kia sợ chúng ta làm liên lụy hắn, sở dĩ liền thông tri chúng tôi.
Vương Hạo cấp cho Diệp Thanh đối diện một cái ánh mắt chê cười, nếu muốn lên chức phát tài, lại sợ sự việc bại lộ sẽ bị dính líu, thì thật là không có một chút tiền đồ nào.
Lăng Tiêu đi tới bên cạnh Vương Hạo, thấp giọng hỏi:
- Sư đệ không sao chứ! ?
- Tôi không sao!
Vương Hạo nhún vai:
- Chỉ có cho tới bây giờ, tôi còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! ?
Tiền Vạn Dương thấp giọng nói:
- Lão đại, cái thiếu niên gọi là Tống Kiệt đó, là người đeo đuổi trung thành của Triệu Y Linh, lần này hắn nghe nói Triệu Y Linh tuyển anh làm bạn trai, liền cố ý chạy tới, muốn giết người diệt khẩu.
- Con mẹ nó, đây là nói hắn còn là tình địch của tôi! ?
Vương Hạo cảm thấy thú vị nở nụ cười.
- Lão đại, người này không dễ dàng đối phó.
Tiền Vạn Dương giới thiệu:
- Tống Kiệt này là con trai của Thiên Hồng Nguyên soái, Tống Thành, là con của Nguyên soái chân chính a!
- Xì.... Con của nguyên soái, chỉnh người nào dường như cũng không giống nhau.
Vương Hạo bĩu môi.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu sửng sốt, lời này là có ý gì? Chẳng lẽ cha của lão đại cũng là Nguyên soái? Hắn vốn là con của Nguyên soái!
Đậu đen rau muống nó a!
Lão đại thực là thâm tàng bất lộ, COCC (con ông cháu cha) siêu cấp a!
Chỉ có tin tức này lượng thực tế quá lớn, làm cho lòng người chịu không được a!
Lăng Tiêu thấp giọng nói:
- Cái Thiên Hồng Nguyên soái này vào mười mấy năm trước đây trong lần đại chiến giữa các vì sao, có gặp cha cậu, kết quả một mình đấu ba chiêu bị đánh bại, bài binh bố trận tức thì bị đánh mất nón quăng giáp, nếu không phải là chạy nhanh, đoán chừng đã bị bắt sống rồi.
Nghe vậy, hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu mắt lóe ra ánh sáng vàng mãnh liệt. Như vầy cho dù Vương Hạo đánh chết bọn họ, bảo bọn họ đi, bọn họ cũng sẽ không đi, cả đời này đều bám theo Vương Hạo rồi.
Vương Hạo gật gật đầu:
- Anh nói cái này có phải hay không, rằng không phải oan gia không gặp gỡ nhau đó mà! ?
Lăng Tiêu lại cười nói:
- Có chút cảm giác này, sao hả? Cậu cũng muốn giao thủ với hắn! ?
Vương Hạo bĩu môi:
- Thiên phú của ông già (ba) trong mắt tôi chỉ là đống cặn bã. Ông ấy có thể ba chiêu đánh bại cha của thằng quỷ này, tôi một chiêu là có thể đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ.
Một chiêu! !
Lăng Tiêu ngơ ngẩn nhìn Vương Hạo, luôn miệng nói:
- Người này thiên phú mặc dù không có kinh khủng như Triệu Y Linh, nhưng cũng đạt tới Võ tông, hơn nữa còn là Võ tông cấp ba, cậu mới chỉ Võ sư cấp 7, cậu xác định có thể một chiêu bại địch! ?
- Cậu có được không đó! ?
Nhạc Huyên có chút hoài nghi hỏi.
Tống Kiệt là con trai của Nguyên soái, trên người chính là không bao giờ thiếu những thứ trang bị công nghệ cao, sở dĩ cái này cũng có nghĩa là, cho dù trong tay Vương Hạo có súng, đồng thời lĩnh ngộ Tự Nhiên Thiên Thành súng ống tinh thông, cũng không thể thoải mái đánh vỡ tầng năng lượng thuẫn kia, cho dù là dùng cơ giáp cũng cực kỳ không dễ dàng.
Trừ phi là liều cận chiến cùng Tống Kiệt, khiến cho Tống Kiệt ngay cả thời gian sử dụng những thứ vũ khí khoa học kỹ thuật cũng không có, ôm ý nghĩ tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng kết thúc chiến đấu, nếu không căn bản không có khả năng chiến thắng.
Nhưng muốn một chiêu bại địch, loại chuyện như vậy bất kể thế nào xem cũng không thể a! ?
- Yên tâm đi, tôi dùng một chiêu này đánh tới, một người như Tống Kiệt chỉ là chuyện nhỏ.
Vương Hạo tràn đầy tự tin nói.
Cái này khiến cho Lăng Tiêu và mọi người tất cả đều lên tinh thần, muốn nhìn một chút xem một chiêu này của Vương Hạo rốt cuộc là đại chiêu gì.
- Triệu Y Linh, cô cút ngay , chờ bản thiếu thu thập xong tiểu tử này rồi, lại tới tìm cô tính sổ.
Tống Kiệt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đã rơi vào trên người Vương Hạo.
Triệu Y Linh cười lạnh một tiếng:
- Tống Kiệt, anh đây là đang ra lệnh cho tôi?
Tống Kiệt thân thể chấn mạnh lên, không tự chủ hướng về sauphía một bước, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cơn phẫn nộ đã khiến cho hắn quên mất ba chữ Triệu Y Linh đại biểu cho cái gì.
Vương Hạo đi tới bên cạnh Triệu Y Linh, nhìn Tống Kiệt thất vọng lắc đầu:
- Tôi còn tưởng rằng là cái nhân vật ngưu bức gì, thì ra là cái hàng túng a!
- Tiểu tử mày nói cái gì! ?
Tống Kiệt nộ khí trùng thiên, chân khí không ngừng nhảy loạn lên quanh thân.
- Con mẹ nó, không chỉ là cái hàng túng, còn là cái hàng túng nghễnh ngãng.
Vương Hạo giơ ngón tay giữa lên, một sự xem thường to lớn.
- Mày. . .
Tống Kiệt giận không chịu được, vung tay lên, dẫn theo một đám người định tiến lên.
- Không sợ chết thì tới đây a!
Triệu Y Linh bước lên một bước trước người Vương Hạo, bảo vệ hắn ở sau người, khí tức Võ vương lại phóng ra toàn bộ không chút che giấu.
Thấy tình cảnh này, một đám người đối diện trong nháy mắt không dám tiến lên trước rồi. Bọn họ đều là tu vi Võ sư, làm gì là đối thủ của Triệu Y Linh.
- Tiểu tử, núp ở phía sau lưng nữ nhân có tài ba gì.
Tống Kiệt chỉ vào Vương Hạo, quát lên một tiếng giận dữ.
- Anh lại dám nói lão tử không bản lãnh, lão tử nói cho anh biết, cô nàng này là lão tử cực khổ cua được. Trận này là cô nàng của lão tử cam tâm tình nguyện bước ra đánh đó, như thế mà còn không gọi là bản lãnh?
Vương Hạo tức khí hì hì nói:
- Lão tử nói cho mày biết, đây là bản lãnh, chiêu này gọi là ăn bám, không phải ai đều có bản lãnh dùng. . .
- Vèo. . .
Lăng Tiêu và mọi người trong nháy mắt phun ra, chiêu này quả nhiên kinh thiên địa khiếp quỷ thần, một chiêu bại địch không có tâm bệnh!
Đồng thời, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động, mọi người đều trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Hạo, con mẹ nó, ăn bám không ngờ lại có thể ăn hùng hồn như thế, thật là con mẹ nó học thêm kiến thức rồi.
Mà Diệp Thanh lại gương mặt sùng bái nhìn Vương Hạo, quả nhiên không hổ là Ngọc Diện Tiểu Phi long, thật là mặt người dạ thú đỉnh cấp. . .