Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 222: Chương 222: Si si ngốc ngốc ngắm nhìn anh!




Trong trang viên của Diệp Thanh.

Sau khi Vương Hạo nói tin tức đại văn hào thỏa hiệp cho Diệp Thanh nghe xong, vị Diệp đại thiếu này hưng phấn dị thường, đồng thời cho đám người Vương Hạo tiếp tục ở lại trang viên, để tiện thương thảo một chút về con đường phát triển sau này.

Lúc này, Vương Hạo đang tụ tinh hội thần chơi trò sóc sóc, chỉ có điều cái thao tác chơi khăm cha nó đó khiến cho ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu ở bên trên co giật mí mắt liên tục.

- Q hắn, Q hắn, con mẹ nó, lại dám không nghe lời của lão tử, mày chờ đó, lão tử hiện tại liền mở ra mô thức tặng đầu người, bộ tưởng danh hiệu Quỷ Kiến Sầu của lão tử là tự dưng mà có à?

Vương Hạo gương mặt tức giận chờ đợi sống lại.

Lăng Tiêu khuôn mặt bó tay nói:

- Sư đệ, Đỗ Phong phát tới tin tức nói 50 chiếc cơ giáp cấp bốn đã chuẩn bị xong, còn hỏi cậu chừng nào thì đi qua bên đó! ?

- Đi con em gái hắn, bảo hắn tìm quảng trường bày cơ giáp xong , chờ lúc tôi chuẩn bị đi sẽ bao gói mang đi là tốt rồi.

Vương Hạo phất tay áo, lại tập trung tinh thần bắt đầu tặng đầu người.

Lăng Tiêu lắc lắc đầu, sau đó cũng không nói gì nữa, dù sao chờ hai ngày nữa bọn họ sẽ bắt đầu chạy trối chết, đích xác không cần quan tâm đến Đỗ Phong.

Nghĩ tới chỗ nầy, Lăng Tiêu lại phát tin tức, để cho người đưa cơ giáp có chứa trang bị não cảm ứng từ xa do đại văn hào lấy được cũng đưa đến trên quảng trường , chờ đến lúc đó cùng mang đi.

- Con mẹ nó, lại còn nói học sinh tiểu học đều mạnh so sánh với lão tử, lão tử nói cho mày biết, lão tử là sinh viên đại học kiêu ngạo!

Vương Hạo gương mặt tức giận, trực tiếp lắc nhảy tới đoạt buff máu của đồng đội, sau đó lại tặng đầu người.

- Bốp bốp bốp. . .

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương và Trần Diệu trợn mắt hốc mồm vỗ tay, quả nhiên không hổ là Quỷ Kiến Sầu, thật là cái đồ chơi khăm đồng đội như thần vậy a!

Lúc này, Nhạc Huyên với gương mặt khẩn trương vọt vào từ bên ngoài:

- Vương Hạo đừng chơi nữa, Triệu Y Linh đến rồi.

- Tới thì tới, chuyện liên quan gì đến tôi, không thấy tôi đang chơi game sao? !

Vương Hạo không nhịn được phất tay áo.

Nhạc Huyên tức giận nói:

- Nhanh chóng biến thành bộ dáng của tớ đi, nếu không lộ tẫy rồi, Ngự Thiên Thần Lôi của cậu coi như đi nấu cháo heo luôn rồi.

- Thật là phiền phức!

Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã, sau đó quanh thân xuất hiện một sóng chấn động, trong nháy mắt biến thành phiên bản nam của nàng - Nhạc Tiểu Hiên.

Nhạc Huyên hài lòng gật gật đầu, xoay người rời đi, cô muốn đi biến đổi hóa trang trở thành Vương Hạo.

Chỉ chốc lát, Triệu Y Linh xuất hiện ở ngoài cửa, một mái tóc đen như tơ lụa, mắt phượng dài nhỏ, vóc người nhẹ nhàng, thanh nhã thoát tục, cả người như nữ thần đứng ở nơi đó.

Sự xuất hiện này thoáng một cái hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam nhân ở tại chỗ đó, thế nhưng duy chỉ có thiếu tia ánh mắt nàng mong đợi nhất ấy.

Thấy một màn này, gương mặt xinh đẹp của Triệu Y Linh trong nháy mắt lạnh xuống, cô bỏ ra mấy giờ trang điểm tỉ mỉ, thế nhưng Vương Hạo vẫn ở chỗ đó tiếp tục trò chơi của hắn, ngay cả mắt cũng không nhìn thẳng cô một chốc nào, chẳng lẽ cô còn không dễ nhìn hơn trò chơi?

Triệu Y Linh tức khí hì hì hỏi:

- Demacia (nhân vật trong game LOL) của anh trọng yếu, hay là tôi trọng yếu! ?

Vương Hạo bó tay thở dài, nữ nhân này thật phiền phức, ngay cả chơi trò chơi mà cũng không yên tĩnh.

Quay đầu lại nhìn Triệu Y Linh một cái, Vương Hạo đột nhiên không giải thích được ní một câu:

- Em biết anh thích ăn cái gì nhất không! ?

Triệu Y Linh tức giận nói:

- Bổn tiểu thư quản anh thích ăn cái gì, không được đổi chủ đề, hiện tại lập tức thoát game, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút.

Nhưng Vương Hạo lại thâm tình nhìn Triệu Y Linh, nhẹ giọng nói:

- Anh thích nhìn em một cách si ngốc!

Vừa dứt lời, gương mặt xinh đẹp Triệu Y Linh chợt ửng đỏ, bất thình lình bị trêu chọc, khiến cho nàng đột nhiên không kịp đề phòng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không thể tả.

Lăng Tiêu trợn mắt hốc mồm nhìn tình cảnh này, nếu hắn có loại thần kỹ cua gái nói chuyện với mấy em thế này, làm sao có thể bị Đóa Đóa hành hung chứ a!

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu dùng gương mặt sùng bái nhìn Vương Hạo. Lão đại này tuyệt đối đạt đến cấp bậc tình thánh, vừa rồi còn mưa to gió lớn, trong nháy mắt liền ý loạn tình mê rồi.

Triệu Y Linh có chút ngượng ngập nói:

- Đáng ghét, sau này không được dùng một chiêu này đối với nữ nhân khác.

Vương Hạo gật gật đầu:

- Một chiêu này anh chỉ dùng qua đối với một mình em thôi, anh đối với nữ nhân khác đều hỏi một vấn đề khác.

Triệu Y Linh nghe xong nửa câu đầu, trong lòng ngọt ngào hơn nữa, thế nhưng nghe được nửa câu sau, gương mặt xinh đẹp thoáng một cái lạnh xuống:

- Vậy anh tính toán hỏi vấn đề gì a! ?

Lăng Tiêu và mọi người bị hù đến trái tim nhỏ phịch phịch nhảy loạn, Triệu Y Linh này có thể nói là cao thủ tu vi Võ vương, nếu bị chọc giận, kết cục không nghĩ cũng biết.

- Anh sẽ hỏi các cô ấy có biết được anh thích uống gì không?

Vương Hạo không có một điểm giác ngộ, còn mỉm cười giải thích:

- Đáp án dĩ nhiên là, anh thích im im lặng lặng a hộ anh.

- A hộ anh! !

Triệu y theo linh khí cắn răng nghiến lợi, lông mày đứng đấy, quả đấm nhỏ nắm chắc.

- Vậy. . . Lời này có thể nói là anh nói, chúng ta không có thể nói lời không giữ lời, nhớ kỹ anh nhất định phải bảo hộ anh thật kỹ nha!

Vương Hạo nhíu lông mày, sau đó quay đầu tiếp tục chơi đùa.

Triệu Y Linh trong nháy mắt không còn tánh khí nào, đường nước của người này thực tế quá sâu.

Chẳng qua là, Triệu Y Linh vẫn không nhịn được cười ra tiếng. Cô có dự cảm, sống cùng với Vương Hạo, như vậy cuộc sống sau này nhất định sẽ đặc sắc vô cùng, cho dù là đấu võ mồm, cũng sẽ rất khoái lạc.

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu phải gọi là ai ai cũng đều ngẩn người. Vương Hạo đã vô địch, không chỉ có một đời Y tài, còn là một đời Tình thánh.

Muốn cho nữ nhân nổi giận, cô ta liền nổi giận. Muốn khiến cho nữ nhân cười, cô chỉ có nước cười. Thử hỏi loại thủ đoạn này có mấy nam nhân có thể làm được! ? Quả nhiên là tức chết mấy tài tài xế lâu năm nhà mình a!

- Được rồi, chúng ta không chơi game nữa, tôi nghe nói gần đây có nhà cửa hàng đồ ngọt không tệ, chúng ta cùng đi.

Triệu Y Linh lôi kéo Vương Hạo cánh tay, cô đã được đến gia gia Triệu Khôn đồng ý, ngày hôm nay có thể nói là cố ý đến và Vương Hạo ước hẹn, cũng không thể khiến cho hắn ở nhà chơi đùa.

- Đồ ngọt có gì mà ngon chứ, cho nhà bếp làm giúp cho em thì tốt rồi, cần gì đi ra ngoài ăn xa làm chi, vạn nhất bị xe đụng phải làm sao bây giờ! ?

Vương Hạo dùng một chiều nhảy người ra hiến đầu người, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn Triệu Y Linh một cái.

Triệu Y Linh mặt phấn hiện sát khi, bàn tay nhỏ bé vỗ phịch một tiếng lên bàn, hơi sẳn giọng:

- Cho anh một cơ hội cuối cùng, có đi hay là không! ?

Vương Hạo bị giật mình, vừa rồi còn là cô vợ nhỏ, vì sao nháy mắt biến thành cọp mẹ rồi! ?

Mí mắt hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu run lên, cũng may là bọn họ hoàn thành nhiệm vụ liền trở về rồi, nếu không Vương Hạo kết hôn cùng loại nữ nhân bá đạo này, vậy còn không phải mỗi ngày bị quật roi da a!

Mà bọn họ thân làm tiểu đệ, ngẫm lại cuộc sống cũng sẽ không khá gì hơn.

Lăng Tiêu vội vàng nháy mắt ra dấu cho Vương Hạo, ý tứ rất rõ ràng, đây là Võ vương, bọn họ không chọc nổi.

Vương Hạo liếc Triệu Y Linh một cái, nếu bà cô này cứ chủ động đưa tới cửa, nếu hắn cứ phóng sinh, vậy còn không phải là bị thiên lôi đánh xuống a! ?

Không thể nói gì nữa, đi thì đi!

Nghĩ tới chỗ nầy, Vương Hạo chỉ có thể lựa chọn treo máy chơi khăm đồng đội thôi.

Thấy thế, Triệu Y Linh lại khôi phục dáng dấp cô vợ bé bỏng:

- Em chờ anh ở ngoài, anh đi thay quần áo khác đi!

Sau khi Triệu Y Linh đi rồi, Vương Hạo không nhịn được hỏi Lăng Tiêu:

- Hiện tại biết pháp luật vì sao không cho phép nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là nguyên nhân gì rồi chứ! ?

Lăng Tiêu gật gật đầu:

- Đã minh bạch, pháp luật nầy là vì bảo vệ nam nhân.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cũng liên tục gật đầu, nếu trong nhà đều là loại cọp mẹ này, còn lấy về nhiều hơn đến mấy con lận, thì thế nào cũng bị ăn thịt sống ngay cả xương cốt đều không còn lại chút nào.

Vương Hạo vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu:

- Sư huynh hãy quên cái ả Đóa Đóa kia, làm một quý tộc đơn thân, ít nhất anh còn có thể có tự do.

- Cái này. . .

Lăng Tiêu ngẫm nghĩ, rốt cục vẫn phải gật đầu.

- Kính koong, chúc mừng Túc chủ làm hư thanh thiếu niên chính trực, thu được 10 vạn điểm Phản diện.

Vương Hạo hai mắt tỏa sáng, cừ thật, vị sư huynh này làm người rất chính phái a! Không ngờ lại bị làm hư, bỗng chốc lại có 10 vạn điểm điểm Phản diện nhập vào tài khoản, xem ra sau này nhất định phải tăng thêm lực khiến cho hắn bị bẻ cong queo hoàn toàn... phì, làm hư mới đúng. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.