Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 658: Chương 658: Ly Biệt.




Trên con đường tử vong.

Tất cả mọi người cạn lời nhìn Vương Hạo thỉnh thoảng lại xuất hiện, đây quả thực là đang khiêu khích ý thức vũ trụ?

Vương Hạo nổi giận.

- Tôi nói này, ông chơi đủ chưa? Biết rõ không nhốt được tôi, cần gì phải cố chấp như vậy?

Tất cả mọi người ở đó đều thấy bất đắc dĩ, người này còn biết nổi giận, thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Ý thức vũ trụ mở miệng nói:

- Ngươi mau chóng quay trở lại, nếu không ta sẽ tăng trừng phạt đối với ngươi.

- Mẹ nó, ông còn hù dọa tô sao?

Vẻ mặt Vương Hạo xem thường.

- Thiên Đạo này cũng không thể ra tay với người phàm, vậy ông lại có thể ra tay với người phàm sao?

- Không thể!

Ý thức vũ trụ trả lời rất dứt khoát.

Vương Hạo bỗng nhiên cười nói:

- Cho nên ông không thể giết tôi, cũng không nhốt được tôi, còn không bằng thả tôi ra?

- Không thể!

Ý thức vũ trụ cự tuyệt nói:

- Vũ trụ có quy định của vũ trụ, ai cũng không thể phá hủy.

Hai tay Vương Hạo chống nạnh, thở phì phò nói:

- Vậy hai chúng ta cứ đuổi qua đuổi lại như vậy, xem ai sợ ai!

- Được!

Bàn tay khổng lồ của ý thức vũ trụ lại xuất hiện, một tay bắt lấy Vương Hạo.

Vương Hạo hoàn toàn không còn cách nào khác, gặp phải loại người củi gạo dầu muối đều không nghe này, hắn còn có thể nói gì nữa?

- Thôi được rồi, trước hết đi cấm vực xem thử, còn có thời gian năm ngày vô địch cũng không thể để lãng phí như vậy!

Vương Hạo suy nghĩ một lát, quyết định không lãng phí thời gian ở đây với ý thức vũ trụ.

Không lâu sau, Vương Hạo lại xuất hiện trong cấm vực.

- Ôi, lại trở về rồi!

Vương Hạo thở dài, lấy Linh Giới cầu ra, gọi hệ thống thăng cấp cho Linh Giới cầu.

- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ thành công thăng cấp Linh Giới cầu lên Tiên Linh cầu, bên trong tự hình thành một thế giới riêng, có thể trốn pháp tắc vũ trụ.

- Không tệ, quả là một bảo bối tốt.

Vương Hạo khẽ gật đầu thoả mãn, khởi động vũ trụ tinh đồ, lập tức biến mất.

Ý thức vũ trụ vô cùng tức giận, hắn vừa bắt tiểu tử thối này trở lại, người này đã lập tức chạy ra ngoài, thật sự quá khinh người.



Trên con đường tử vong, Vương Hạo lại xuất hiện.

Mọi người thở dài, đã không còn vẻ kinh ngạc như trước, chỉ còn sự bội phục sâu sắc.

Dù sao trong vũ trụ này, người dám đùa giỡn ý thức vũ trụ như vậy thật sự không có, chỉ có duy nhất một ngoại lệ là Vương Hạo.

Vương Hạo xuất hiện bên cạnh Tiểu Bạch, đưa Tiên Linh cầu cho nó, cười nói:

- Tất cả giá trị trên người tôi đều ở trong này, cậu cũng biết năm khối Cực Quang Ma Phương ở đâu, cậu hãy dựa vào cảm giác của mình đi tìm bọn chúng, nhận lấy truyền thừa của Cực Quang Minh Thần để tăng cường thực lực của mình.

Tiểu Bạch liên tục lắc đầu, nhào vào trong lòng Vương Hạo khóc thút thít, nói:

- Thỏ bảo bảo tôi không muốn đi tìm Cực Quang Ma Phương gì đó, cũng không muốn tất cả gia tài của anh, thỏ bảo bảo tôi chỉ muốn ở cùng với anh…

Vương Hạo khẽ xoa đầu Tiểu Bạch thỏ, an ủi:

- Nhưng sau này cậu sẽ là thỏ Chí Tôn, đã đến lúc phải tự lập, không thích hợp làm thú cưng ngốc nghếch đáng yêu nữa.

- Anh không cần thỏ bảo bảo tôi nữa sao…

Trong hốc mắt Tiểu Bạch lập tức có mước mắt dâng lên.

- Làm sao có thể!

Vương Hạo có chút thương cảm, nói:

- Tôi hứa với cậu, tôi sẽ nhanh chóng tới tìm cậu.

Tiểu Bạch thông minh linh lợi gật đầu, giơ ngón tay út ngắn ngủi đến trước mặt Vương Hạo.

- Anh nói phải giữ lời…

Vương Hạo không nhịn được cười ra tiếng, móc ngoéo với ngón út của Tiểu Bạch.

- Ôi!

Mọi người ở đây không nhịn được thở dài, hai đại Chí Tôn tương lai sắp phải chia lìa, hình ảnh này thật xúc động.

Đúng lúc này, bàn tay khổng lồ lại xuất hiện, bắt lấy Vương Hạo rồi lập tức biến mất.

Tiểu Bạch đuổi theo Vương Hạo, khóc thút thít kêu lên:

- Vương Hạo, anh cũng không được chơi xấu, phải nhanh chóng đến tìm thỏ bảo bảo tôi đấy…

- Trở về đi!

Giọng nói của Vương Hạo truyền đến.

- Ái Nhi, sư huynh, lão ma đầu, giúp tôi chăm sóc nó thật tốt…

Lăng Tiêu nặng nề gật đầu nói:

- Sư đệ, em yên tâm, cho dù anh có phải bỏ cái mạng này cũng sẽ bảo vệ Tiểu Bạch.

Ái Nhi lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói:

- Tôi cũng sẽ bảo vệ Tiểu Bạch, tuyệt đối không để nó bị tổn thương.

Lão ma đầu vỗ ngực bảo đảm nói:

- Thỏ Chí Tôn đại nhân là Chí Tôn tương lai của yêu giới, tôi sẽ dẫn nó đi tinh hệ Vạn Yêu, ở đó không ai có thể tổn thương nó.

- Tạm biệt, tiểu tử, nhớ ăn nhiều cơm, như vậy mới có thể chóng lớn lên…

Giọng nói của Vương Hạo càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất.

Tiểu Bạch ngừng lại, lau nước mắt trên khóe mắt, từ hôm nay trở đi, nó phải học cách trưởng thành.

Đây là nhiệm vụ Vương Hạo giao cho nó, nó nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, còn phải đi tìm kiếm nơi hai khối Cực Thiên Ma Phương còn lại.

Tử Thần Vô Cực liếc mắt nhìn Vương Hạo rời đi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Hắn rất muốn thu nhận Vương Hạo vào môn hạ, nhưng trình độ biến thái của tiểu tử này lại khiến người khác giận sôi máu, khiến hắn chỉ có thể ngước mắt nhìn lên.

- Thôi vậy, tôi lại đi tìm truyền nhân khác vậy!

Tử Thần Vô Cực thở dài, hóa thành một con mắt ác ma màu đen, biến mất trên con đường tử vong tối tăm.

Tiểu Bạch ôm Tiên Linh cầu, lấy phi thuyền Thánh Lang Hào ra, sau đó cùng Lăng Tiêu, Ái Nhi, lão ma đầu chạy về phía Tinh Vực, dự định đi đến tinh hệ Vạn Yêu mà lão ma đầu nói, một tinh hệ chỉ thuộc về yêu thú.

Ở trong đám người, một nam tử hơi nhếch khóe miệng, cũng lấy ra một chiếc phi thuyền bám sát theo phi thuyền Thánh Lang Hào.

Người này chính là đạo tặc đứng đầu vũ trụ, Hạng Thiên Minh, trong tay hắn nắm giữ một khối Cực Thiên Ma Phương.

Ban đầu hắn chỉ muốn cùng đại bộ đội lội qua Suối Vô Cực, nhưng kết quả lại suýt nữa bị dọa thành tên điên.

Không chỉ nhìn thấy Thiên Đạo, Lục Đạo, A Tu La, Tử Thần Vô Cực các loại, còn nhìn thấy Vương Hạo treo Thiên Đạo lên đánh, nhìn thấy cảnh tượng mộng ảo của ý thức vũ trụ.

Nhưng chuyện này vẫn không thể thay đổi thói quen trộm đồ của hắn, mục tiêu của hắn chính là quả cầu thủy tinh mà Vương Hạo giao cho Tiểu Bạch.

Hắn cảm giác quả cầu thủy tinh vô cùng không đơn giản, không có được nó, trong lòng hắn hết sức khó chịu.

- Con thỏ nhỏ, mày nên ngoan ngoãn giao nó ra, ngàn vạn đừng ép tao phải ra tay!

Hạng Thiên Minh cười nói.



Cấm vực.

Vương Hạo lại bị bắt trở về.

Ý thức vũ trụ không nhịn được nói:

- Tiểu tử, nếu ngươi còn dám chạy, cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi.

Vương Hạo khoát tay áo.

- Tưởng tôi sợ ông sao, tôi không có chuyện gì sẽ không chạy ra bên ngoài nữa được chưa?

Ý thức vũ trụ cạn lời, cái gì gọi là không có việc gì thì không chạy ra bên ngoài nữa?

Đây là ngồi tù!

Không phải là nhà của ngươi!

Có thể nghiêm túc một chút hay không?

Ý thức vũ trụ bất đắc dĩ nói:

- Tiểu tử, ngươi thành thật quay mặt vào tường ở trong cấm vực này tự kiểm điểm đi, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được sát sinh lung tung, nếu sát khí của ngươi quá nặng, vậy ta chỉ có thể nhốt ngươi vào trong vực sâu của vũ trụ.

Vương Hạo không nhịn được hỏi:

- Vực sâu vũ trụ?

Ý thức vũ trụ giải thích:

- Đó là nơi sâu nhất trong vũ trụ, không gian bên trong tràn ngập hỗn loạn, những năng lực đến từ bên ngoài vũ trụ không ngừng tập trung lại, chỉ cần va chạm với một điểm liền đau đến chết đi sống lại, cho dù là Thiên Đạo cũng không ngoại lệ.

Vương Hạo khẽ gật đầu, vỗ ngực bảo đảm nói:

- Ông yên tâm đi! Tôi không thích giết chóc, tôi bảo đảm bản thân sẽ không đi giết người lung tung.

- Vậy là tốt rồi!

Giọng nói của ý thức vũ trụ biến mất.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, hắn không thích giết chóc, ghét mùi máu tươi, nhưng hắn cũng không nói hắn không thích gây chuyện thị phi, không thích thêu dệt chuyện lung tung.

Hơn nữa, hắn còn có thời gian năm ngày vô địch, điều này sẽ giúp hắn có thể làm được rất nhiều chuyện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.