Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 657: Chương 657: Túi quà giá trị cực kỳ lớn.




Mọi người ở đây sợ gần chết, Vương Hạo này sẽ không định gây sự với ý thức vũ trụ chứ?

Nghĩ tới đây, mọi người ở đây đều lên tiếng khuyên bảo.

- Bạn nhỏ Vương Hạo, cậu ngàn vạn lần đừng làm chuyện hồ đồ?

- Đúng vậy, cậu cũng chỉ vào tù trăm năm thôi, sau khi ra ngoài lại là hảo hán!

- Cậu yên tâm, trong trăm năm này chúng ta sẽ tuyên truyền mỹ danh của cậu ra khắp vũ trụ, chờ lúc cậu đi ra chắc chắn sẽ nhận được sự sùng bái của người đời.

- Không sai, Thiên Đạo vô sỉ dám bóp chết thiếu niên thiên tài, Vương Hạo tiểu huynh đệ đừng e ngại cường quyền của Thiên Đạo, cuối cùng chắc chắn vẫn là người thắng trời!

- Vương Hạo tiểu huynh đệ, cậu chỉ là đi tĩnh tu trăm năm, thật ra cũng không tính là chuyện lớn gì.

- Tôi van cậu, cậu ngàn vạn lần đừng bướng bỉnh vào lúc này, người dân vũ trụ không chịu nổi.

- …

Khóe miệng Tử Thần Vô Cực co giật một cái, trong lòng tràn đầy ủy khuất.

Năm đó sau khi bốn Đại Chí Tôn bọn họ chém Thiên Đạo, cũng bị vũ trụ ý chí bắt giữ. Nhưng người đời lại không gọi bọn họ là anh hùng, còn vỗ tay tỏ ý vui mừng, còn ném trứng thối về phía bọn họ, mắng chửi bọn họ là đồ ngu ngốc.

Nhưng bây giờ tiểu tử Vương Hạo này lại có thể nhận được sự công nhận của tất cả mọi người, còn quyết định phong hắn thành anh hùng siêu cấp vũ trụ, trở thành tấm gương cho tất cả người trẻ tuổi noi theo, chênh lệch này chỉ thoáng suy nghĩ đã có thể khóc ướt không biết bao nhiêu chiếc gối.

- Tiểu tử, cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn Thiên Đạo gấp mười lần, nhưng ở trước mặt ta vẫn chỉ là con kiến, ngươi nên ngoan ngoãn quay mặt vào tường xám hối thì hơn!

Ý thức vũ trụ nói, nhẹ nhàng dùng một chút lực, lực lượng trong người Vương Hạo lập tức biến mất.

Tiểu Bạch cắn một cái lên bàn tay khổng lồ, nhe răng trợn mắt nói:

- Ông nhanh chóng thả Vương Hạo ra, nếu không thỏ bảo bảo tôi sẽ sử dụng răng cắn chết ông…

Ý thức vũ trụ cười, nói:

- Quỹ tích số phận của tên tiểu tử nhà ngươi đã mở, ngươi nên đi tìm cơ duyên của mình đi!

Vừa dứt lời, Tiểu Bạch liền lơ lửng giữa không trung, bàn tay khổng lồ cũng từ từ đi xa.

- Đừng mang Vương Hạo đi, đừng bỏ lại thỏ bảo bảo…

Tiểu Bạch vừa khóc vừa giãy dụa suy nghĩ xem phải làm thế nào để đuổi theo Vương Hạo, từ nhỏ nó đã theo Vương Hạo, hiện tại lại bắt nó rời xa Vương Hạo, điều này khiến nó cảm giác vô cùng khủng hoảng.

- Đi đi! Đi tìm cơ duyên của mình đi, ngươi phải tự trưởng thành…

Giọng nói của ý thức vũ trụ dần dần đi xa, bàn tay khổng lồ cũng biến mất trong vũ trụ tối tăm.

- Oa!

Thỏ bảo bảo tôi không muốn lớn lên, thỏ bảo bảo tôi chỉ cần Vương Hạo…

Tiểu Bạch gào khóc nhìn về phía Vương Hạo rời đi, tràn ngập mê man và khủng hoảng với tương lai.

Ái Nhi tiến lên ôm lấy Tiểu Bạch vào trong lòng, nhỏ giọng an ủi:

- Tiểu Bạch, Vương Hạo đại nhân chỉ bị nhốt trăm năm thôi, mày đừng khóc như vậy, tao sẽ chăm sóc mày thật tốt…

- Thỏ bảo bảo tôi không cần cô chăm sóc, thỏ bảo bảo tôi chỉ cần Vương Hạo trở về thôi…

Tiểu Bạch ghé vào trước ngực Ái Nhi vừa khóc vừa làm nũng.

Gương mặt của Ái Nhi ửng đỏ, nếu không phải nghĩ đến vật nhỏ này năm nay mới bốn tuổi, cô nhất định sẽ ném Tiểu Bạch ra, nói cho nó biết thật rõ ràng, không thể làm nũng ở nơi đó của nữ sinh.

Sắc mặt lão ma đầu tái nhợt đi tới trước mặt Tiểu Bạch, đề nghị:

- Thỏ Chí Tôn đại nhân, tôi cảm thấy đại nhân cần phải có một mục tiêu, mục tiêu cứu Vương Hạo ra.

- Cứu Vương Hạo!

Tinh thần của Tiểu Bạch lập tức tỉnh táo lại, lau đi giọt lệ trên khóe mắt, nghiêm túc nói:

- Không sai, thỏ bảo bảo tôi phải cứu Vương Hạo ra. Tôi phải đi cấm vực cứu người. Ai dám ngăn cản, thỏ bảo bảo tôi nhất định sẽ giết hắn, cho dù là Thiên Đạo cũng giết không tha.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều không nhịn được mặc niệm ba phút cho Thiên Đạo.

Trước đây gặp phải bốn Đại Chí Tôn, vừa nãy lại đụng phải một yêu nghiệt như Vương Hạo, nhưng một giây tiếp theo lại tới một thỏ Tiểu Bạch ngốc nghếch, Thiên Đạo này thật đúng là xui xẻo hết phần người khác!



Cấm vực.

Một trong bốn Địa Vực của Vũ trụ.

Bên ngoài có kết giới, không vào được, cũng không ra được.

Bên trong giam giữ một trăm linh tám vị thần từ thời đại thượng cổ đi theo bốn Đại Chí Tôn chém giết Thiên Đạo.

Bởi suy nghĩ đến bọn họ là tòng phạm, không phải là thủ phạm chính, nên ý thức vũ trụ mới trừng phạt nhẹ hơn, chỉ giam giữ bọn họ trong cấm vực.

Để bọn họ ở bên trong cố gắng tự suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân đã làm sai điều gì.

Về phần bốn Đại Chí Tôn thượng cổ bị giam giữ ở nơi nào, điều này cũng không có ai biết.

- Ầm ầm ầm…

Đột nhiên, một khí tức siêu cường lan tỏa toàn bộ cấm vực.

Đồng thời, bóng dáng Vương Hạo cũng xuất hiện trong cấm vực, bàn tay khổng lồ cũng lập tức biến mất.

- Nơi này chính là cấm vực sao?

Vẻ mặt Vương Hạo hiếu kỳ cảm nhận, phát hiện trong cấm vực này không có khả năng chỉ có một trăm linh tám vị thần thượng cổ, nơi này không khác gì Tinh Vực, có vô vàn số lượng tinh hệ và nhân khẩu.

- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ bị giam ở nhà tù cao cấp nhất vũ trụ, thu được một túi quà ngục giam lớn cực kỳ giá trị.

Ánh mắt Vương Hạo chợt sáng lên, lại là túi quà lớn, đây là tình tiết muốn phát tài!

- Mở túi quà lớn!

Giọng nói Vương Hạo đầy cấp bách.

- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ thu được trái tim Thất Xảo Linh Lung!

- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ thu được cơ hội thăng cấp quả Linh Giới.

Vương Hạo hơi sửng sốt một chút, tò mò hỏi:

- Thăng cấp Linh Giới cầu thì tôi hiểu, nhưng trái tim Thất Xảo Linh Lung là gì?

Hệ thống giải thích:

- Nắm giữ trái tim Thất Xảo Linh Lung này thì có thể nắm giữ thiên phú siêu cấp kinh thiên cái thế.

Mắt Vương Hạo lập tức sáng lên, đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đúng lúc hắn đang cần một trái tim thiên tài siêu cấp để tu luyện Vô Cực Thần Công.

- Số mệnh cực mạnh thật tốt, cần gì có đó.

Tâm tình Vương Hạo lập tức trở nên tốt đẹp.

- Đúng rồi!

Vương Hạo chợt nảy ra suy nghĩ, nếu tiến vào nhà tù cũng có thưởng, vậy nếu có thể vượt ngục thì sao? Có thể sẽ có túi quà vượt ngục lớn không?

Nghĩ tới đây, Vương Hạo lập tức khởi động vũ trụ tinh đồ, muốn xem thử bảo bối này có thể nhìn thấy bất kỳ kết giới nào, kể cả có phong ấn hay không.

Một tiếng bụp vang lên, Vương Hạo lập tức biến mất.

Chờ khi Vương Hạo mở mắt ra đã thấy Tiểu Bạch đang hùng hồn nói phải đi cứu hắn ra khỏi cấm vực.

Còn đám người hóng chuyện lập tức há hốc mồm, ai có thể nói cho bọn họ biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vừa nãy không phải Vương Hạo đã bị ý thức vũ trụ bắt đi sao? Bây giờ không có lý do gì, hắn lại có thể trở lại nhanh như thế?

- Muốn nhốt tôi sao, trừ khi ông cũng có một hệ thống.

Vương Hạo không nhịn được cười ra tiếng.

- Vương Hạo…

Tiểu Bạch nhận được niềm vui bất ngờ liền nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy như bay về phía Vương Hạo.

- Ầm ầm ầm…

Đúng lúc này, bàn tay khổng lồ lại xuất hiện, bắt lấy Vương Hạo rồi lập tức biến mất…

Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nói:

- Ông không thể nhốt tôi lại nữa, không có việc gì còn bắt tôi lại làm gì? Nếu không chúng ta thương lượng với nhau, ông thả tôi ra, cùng lắm thì lần sau tôi không gây chuyện nữa còn không được sao?

- Quy định là quy định, ngươi phải bị giam giữ trăm năm trong cấm vực.

Ý thức vũ trụ nói, hắn vẫn quyết định dẫn theo Vương Hạo lập tức biến mất.

Tiểu Bạch dừng ở nửa đường, nước mắt lại chảy ra, hi vọng vừa dâng lên lại biến mất.

Đúng một giây tiếp theo, bóng dáng Vương Hạo lại xuất hiện, bàn tay khổng lồ cũng xuất hiện theo.

Mọi người ở đây hoàn toàn vỡ mộng, vô cùng muốn biết rốt cuộc Vương Hạo là yêu nghiệt phương nào!

Rõ ràng bị Thiên Đạo giết, nhưng hắn không chỉ có thể sống lại, còn có thể đánh Thiên Đạo thành quả bóng.

Hiện tại, ngay cả ý thức vũ trụ cũng không nhốt được hắn, thiếu niên mười chín tuổi này quá hiểu cách đả thương lòng tự ái của người khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.