Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 567: Chương 567: Mắt ác ma




- Leng keng...

Đúng lúc này, vòng tay thông minh của Tiền Vạn Dương vang lên.

Vừa mở ra nhìn, là tin tức của lão ma đầu gởi tới, trên đó viết tin tức liên quan tới việc Lý Vân Dương sử dụng Long Mộ để mời Bạch gia ra tay giúp hắn cứu người.

Mộc Đầu quay đầu lại nhìn về phía Vương Hạo, không nhịn được cảm thán nói:

- Tiểu tử, vận khí của cậu thật tốt, thậm chí ngay cả Long Mộ xuất thế cũng có thể gặp được.

- Long Mộ?

Vẻ mặt Vương Hạo mờ mịt, không hiểu nổi Long Mộ của những loài bò sát lớn đó có tác dụng gì.

Mộc Đầu mỉm cười giải thích:

- Long Mộ này không phải là mộ của loại sinh vật rồng, mà là Long Mạch.

- Long Mạch?

Tiểu Bạch bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, sau đó phủi phủi mông nhỏ, gõ gõ quai hàm, vèo một tiếng, phun ra một viên đạn châu màu vàng.

- Long Nguyên!

Hai mắt Mộc Đầu đột nhiên sáng lên, không ngừng hỏi:

- Không ngờ các người lại có thể gặp qua Long Mạch?

Tiểu Bạch khẽ gật đầu, vẻ mặt ghét bỏ nói:

- Lúc đó thỏ bảo bảo tôi và Vương Hạo liều mạng cứu một con rồng sắp chết, nhưng kết quả nó chỉ cho hai chúng tôi hai viên Long Nguyên vô dụng rồi phủi mông một cái bỏ đi mất, thực sự quá hẹp hòi.

- Long Nguyên vô dụng?

Mộc Đầu cạn lời, cảm thấy giao tiếp với con thỏ này thật sự rất mệt.

Tuy nhiên, hắn đối với số mạng của một người một thỏ này, xem như là hoàn toàn bội phục, không chỉ có có được Long Nguyên, mà còn gặp được Long Mộ xuất thế, vận may này thật sự khiến cho người ta hâm mộ.

- Long Mạch? Long Nguyên?

Vương Hạo nhíu mày suy nghĩ một lát, bọn họ thật sự đã cứu Long Mạch này.

Lần trước lúc hắn đi cứu người cha tiện nghi của hắn, ở hành tinh Thiên Ma nhìn thấy con Hắc Long đang hấp hối kia, chính là một con rồng, cũng là bộ phận quan trọng nhất tạo thành nơi nghịch thiên cải mệnh do lão ma đầu Minh Hiên kia bố trí cho con trai hắn.

Sau khi hắn phá bỏ được nơi nghịch thiên cải mệnh đã nhận được Long Nguyên này, trước khi Long Mạch đi đã cho hắn và Tiểu Bạch làm quà cảm ơn.

Tiểu Bạch tò mò hỏi:

- Lẽ nào Long Nguyên này còn có tác dụng đặc biệt gì sao?

Mộc Đầu gật đầu giải thích:

- Long Nguyên là Long Mạch dùng lực lượng tính mạng ngưng kết thành, chỉ cần đeo nó ở trên người, không chỉ không mắc trăm loại bệnh, lại còn có thể được các Long Mạch khác công nhận.

- Thỏ bảo bảo tôi thực lực cường đại, thân thể khỏe vô cùng, ăn cái gì cũng ngon, mới không mắc bệnh, càng không cần những Long Mạch yếu ớt kia công nhận.

Tiểu Bạch vẫn trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, còn lấy ra một củ cà rốt cắn năm bảy cái đã hết sạch, tỏ ra mình không chỉ có thân thể khỏe mạnh, hơn nữa việc ăn uống còn rất tốt.

Mộc Đầu cười không thành tiếng nói:

- Tiểu tử cậu thật đúng là không phân biệt tốt xấu.

Vương Hạo nhíu mày hỏi:

- Ý của ông là nói có Long Nguyên này sẽ có thể nhận được ích lợi trong Long Mộ?

Mộc Đầu tiếp tục nói:

- Trong thời thượng cổ Long Mộ được gọi là phúc địa, chỉ cần người nào tiến được vào bên trong, sau khi ra ngoài đều có thể con cháu đầy đàn, gia đình vui vẻ, sống cho đến già, mà người nắm giữ Long Nguyên tiến vào trong, không chỉ có thể sống thọ đến già, mà vận may càng ngập tràn, ra cửa nhặt được bảo, ăn cơm gặp được mỹ nữ... Có thể nói là khiến người bên cạnh ao ước muốn chết.

- Còn có chuyện tốt này sao?

Hai mắt Tiểu Bạch chợt sáng lên, nhanh chóng nhặt Long Nguyên từ dưới đất lên, sau đó nuốt xuống.

Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều cạn lời, đây quả nhiên là thỏ của Vương Hạo nuôi, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Vương Hạo tò mò hỏi:

- Tại sao Long Mộ này lại có hiệu quả thần kỳ này?

- Chuyện này tôi cũng không biết!

Mộc Đầu lắc đầu.

Hệ thống đột nhiên vang lên:

- Xin ký chủ tôn trọng bản hệ thống, đừng nên gặp phải vấn đề gì cũng hỏi những kẻ không chuyên nghiệp này, đây là đang khinh thường bản hệ thống.

Vương Hạo liếc mắt, gặp phải loại hệ thống kiêu ngạo này, hắn còn có thể làm gì?

- Vậy anh trả lời đi!

Vương Hạo bất đắc dĩ nói.

Hệ thống đáp:

- Long Mạch là sinh linh trời sinh đất dưỡng, cũng là mẹ của vạn vật, bọn họ tìm kiếm hành tinh hoang vắng trong vũ trụ, rót sự sống của mình vào trong đó, để cho hành tinh hoang vắng này trở nên phồn vinh, hành động này cảm động Thiên Đạo, giáng xuống giá trị số mạng khổng lồ, nhưng Long Mạch không cần những số mạng này, lại lựa chọn sau khi chết đi ban tặng chúng cho những người có duyên.

- Giá trị số mạng.

Hai mắt Vương Hạo chợt sáng lên, vội vàng hỏi tới:

- Có phải là chỉ cần đi vào Long Mộ thì có thể thu được giá trị số mạng của Thiên Đạo hay không?

Hệ thống khẳng định nói:

- Đây là phương pháp thu được giá trị số mạng đơn giản nhất, đáng tiếc vị trí Long Mộ luôn thay đổi, ai có thể nhận được còn phải xem vào vận may của họ.

- Không trách được giá trị số mạng của tiểu tử Lý Vân Dương kia tăng khủng khiếp như vậy, hóa ra là tìm được phúc địa.

Vương Hạo gãi cằm, ánh mắt rơi vào trên người Lý Vân Dương đang vọt vào cung điện Lôi Khắc cứu người.

Hắn cảm thấy tiểu tử Lý Vân Dương này quả thực chính là một thiện tài đồng tử.

Hắn đi theo một khoảng thời gian, không chỉ nhận được hai khối Ma Phương Cực Thiên, còn có một thanh vũ khí hợp kim cấp chín, Thiên Ma Cự Kiếm, còn đụng phải truyền thừa của Lôi Thần thượng cổ, còn gặp được vệ sĩ siêu cấp Mộc Đầu này.

Đúng lúc này, Lý Vân Dương nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong cung điện Lôi Khắc vọt ra.

- Vương Hạo, tao biết mày đang ở nơi này, mày lăn nhanh ra đây cho tao.

Lăng Tiêu tò mò hỏi:

- Sư đệ, cậu lại làm chuyện gì khiến cho Lý Vân Dương phát cuồng như vậy?

Vương Hạo suy nghĩ một lát, vẻ mặt vô tội nói:

- Tôi không làm chuyện gì cả?

- Vương Hạo, nhanh trả lại Khố Lạp cho tao, bằng không tao nhất định sẽ truy sát mày đến chân trời góc biển...

Lý Vân Dương ngửa mặt lên trời rống giận.

Vương Hạo hơi sửng sốt, quay đầu lại hỏi Tiền Vạn Dương.

- Tiểu tử cậu sẽ không phải thầm mến Khố Lạp, nên một mình kéo Khố Lạp về nhà rồi đấy chứ?

- Khụ khụ…

Trong nháy mắt Tiền Vạn Dương bị sặc, lão đại này thật sự coi người đời đều có khẩu vị nặng giống như Lý Vân Dương vậy sao?

Trần Diệu liền vội vàng nói:

- Lão đại, hai người tôi và Tiền Vạn Dương nghiêm túc dựa theo mệnh lệnh của anh, nhốt Khố Lạp vào trong phòng giam của cung điện Lôi Khắc.

Vương Hạo bấm ngón tay tính toán, sử dụng Lục Nhâm Thần Số muốn xem thử là ai mang Khố Lạp đi.

- Tại sao có thể như vậy được?

Chân mày của Vương Hạo chậm rãi nhăn lại.

Lăng Tiêu tò mò hỏi:

- Sao vậy?

Vương Hạo lắc đầu.

- Tôi lại không tính ra được tung tích của Khố Lạp.

- Không thể nào.

Vẻ mặt Lăng Tiêu kinh ngạc.

- Tu vi của Khố Lạp mới chỉ là Vũ Vương, cậu không có lý do gì tính không được?

- Tính không được thì không tính được, tôi lại không có khẩu vị nặng như vậy.

Vương Hạo vươn vai, hoạt động thân thể.

- Bây giờ đúng lúc buồn chán muốn chết, vậy tôi liền xuống dưới đùa giỡn với Lý Vân Dương một chút, xem thử gần đây hắn lại có cơ duyên gì.

- Cậu cẩn thận một chút!

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, nói một câu quan tâm.

Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Tôi có bạn gái, không thích đàn ông.

Vẻ mặt Lăng Tiêu đen thui, người sư đệ này quả nhiên là một tiện nhân, lại có thể trêu chọc người sư huynh này của hắn như vậy.

- Ai u, vẻ mặt của anh thật là dọa người, người ta rất sợ đó... Ha ha...

Vương Hạo nhăn mày với Lăng Tiêu, sau đó cười lớn một tiếng, khiêng Thiên Ma Cự Kiếm phi thân nhảy lên, vững vàng rơi xuống bên cạnh Lý Vân Dương.

- Vương Hạo...

Vẻ mặt dữ tợn của Lý Vân Dương nhìn Vương Hạo, một mắt màu đen trên trán hắn chậm rãi nổi lên.

Ánh mắt của Mộc Đầu chợt co lại, kinh ngạc kêu lên:

- Mắt ác ma...

- Má nó... Đại ca, anh đối với nhân yêu không đến mức tình thâm ý nặng như vậy chứ?

Khóe mắt của Vương Hạo co rút, hắn cảm thấy mình thật sự đánh giá thấp cơ tình giữa Lý Vân Dương và Khố Lạp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.