- Tù tinh! ?
Diệp Thanh sững sờ, hỏi:
- Anh nói những thứ tù phạm kia có thể giúp tôi lĩnh ngộ Y trùng vi tiếu! ?
Vương Hạo gật gật đầu:
- Y trùng vi tiếu chính là từ trong nụ cười của người xấu diễn biến mà ra, chỉ cần Diệp thiếu đi Tù tinh, thấy nụ cười của những tên bại hoại kia, nhất định có thể có lĩnh ngộ.
- Thế nhưng chỗ ấy tôi không đi được a!
Diệp Thanh bất đắc dĩ thở dài.
Tù tinh là ngục giam nghiêm mật nhất của Diệu Thiên Liên Bang, muốn đi lên nhất định phải được Triệu Khôn Nguyên soái tự mình đồng ý, cho dù cha hắn là đại tướng, cũng không có cái đặc quyền này.
Lăng Tiêu và mọi người đảo cặp mắt trắng dã, Diệp Thanh này thật đúng là dễ lừa gạt, loại lừa quỷ này mà hắn cũng tin tưởng.
- Cũng là bởi vì nơi đó là ngục giam nghiêm mật nhất, cho nên trong đó nhốt đều là người không từ thủ đoạn, đây là điều vô cùng có lợi đối với anh lĩnh ngộ Y trùng vi tiếu.
Vương Hạo vỗ xuống bả vai Diệp Thanh, thấp giọng nói:
- Hơn nữa Diệp thiếu thân anh con nhà trong sạch, chỉ cần cha anh mở miệng, Triệu Khôn Nguyên soái bất kể nói thế nào cũng sẽ nễ mặt cha anh một chút chứ! ?
- Cái này. . .
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, cảm giác cũng có đạo lý.
Triệu Khôn có thể nói là từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, hiện tại hắn đi Tù tinh nhìn một chút, cũng không tiếp xúc cùng tù phạm, tin tưởng chút mặt mũi này Triệu Khôn vẫn sẽ cho.
Vương Hạo khẽ nhếch khóe miệng lên:
- Hơn nữa tôi đã nghĩ cho Diệp thiếu lý do đi lên đó.
- Lý do! ?
Diệp Thanh sửng sốt một chút, ngẫm nghĩ đích xác còn cần cái lý do, nếu nói thẳng với cha hắn, rằng hắn muốn lĩnh ngộ cái gì mà Y trùng vi tiếu, đoán chừng cha hắn ngay cả lòng giết hắn cũng có.
Vương Hạo gật gật đầu:
- Anh có thể nói, vì để tiết kiệm khai chi, định đi Tù tinh tìm những nam nhân tù phạm kia chụp ảnh miễn phí, thuận tiện giúp những nam nhân tù phạm kia ấy giải quyết một số sinh lý nhu cầu, tôi nghĩ cha anh nghe được, nhất định sẽ rất vui mừng.
- Vèo. . .
Lăng Tiêu và mọi người phun một ngụm cà phê ra ngoài, an ủi cái đại gia anh a! Nào có cha nào nghe được con trai nhà mình đi quay cái loại phim đó, còn vui mừng a! ?
- Lý do này thật không sai!
Diệp Thanh gật gật đầu:
- Tôi nghe người ta nói qua, trên Tù tinh nhốt những người kia, thường xuyên bởi vì không có nữ nhân mà gây sự với nhau.
Vương Hạo nắm chặt lấy ngón tay đếm:
- Nhưng lại có rất nhiều chỗ tốt, một là những tù phạm này bởi vì thời gian dài không có chạm dến nữ nhân, sở dĩ sức chiến đấu nhất định rất mạnh. Cái này đối với phim quay ra hiệu quả rất tốt; hai là vì bọn họ nhìn thấy được nữ nhân, sở dĩ nụ cười này càng thêm dâm đãng, cái này đối với Diệp thiếu lĩnh ngộ Y trùng vi tiếu rất có ích lợi; ba cũng đúng như là tôi nói như vậy, có thể tiết kiệm được tiền thỉnh nam diễn viên.
Diệp Thanh liên tục gật đầu, cảm giác Vương Hạo nói rất có đạo lý.
Lăng Tiêu và mọi người đều có gương mặt không nói nên lời, Diệp Thanh này hoàn toàn bị Vương Hạo lừa cà nhắc luôn rồi.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thanh không có chú ý tới, trong tay Vương Hạo có nhiều hơn một con tiểu tri chu, sau đó không động thần sắc ném tiểu tri chu vào trong chén cà phê của hắn.
Đồng thời vào lúc con nhện đi vào trong chén cà phê, trong nháy mắt hòa tan, biến thành mấy chục vạn người máy nhỏ mắt thường đều nhìn không thấy được, mà tình cảnh này bị Lăng Tiêu và mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Thấy thế, Lăng Tiêu cũng nghiêm túc, bưng lên chén cà phê:
- Diệp thiếu, tôi ở chỗ này cầu chúc anh sớm ngày lĩnh ngộ Y trùng vi tiếu, trở thành người chưởng đà đời kế tiếp của Lang giới.
- Quả nhiên đều là huynh đệ tốt!
Diệp Thanh không cần suy nghĩ, và Lăng Tiêu cụng ly mộ cái tử, uống một ngụm trọng cà phê trong ly.
- Các vị, các anh chơi cho vui vẻ, hết thảy tiêu xài do tôi tính.
Diệp Thanh phất phất tay, xoay người rời đi, hiển nhiên là đi tìm cha hắn thương lượng sự tình trên Tù tinh.
- Diệp thiếu, về ba ngày sau văn học so đấu, anh có thể cần phải hảo hảo nghĩ rõ ràng a!
Vương Hạo nhắc nhở một tiếng.
Diệp Thanh suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu một cái, bày tỏ bản thân mình đã minh bạch.
- Sư đệ, cậu nói Diệp Thanh có tỷ lệ bao lớn lên được trên Tù tinh! ?
Lăng Tiêu hỏi.
Vương Hạo lắc lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, nhưng phải là rất lớn, dù sao Diệp Thanh từ nhỏ đã sinh hoạt tại Song Tử tinh, hơn nữa hắn lại không tiếp xúc những thứ tù phạm kia, Triệu Khôn không có lý do không nễ mặt mũi.
- Chẳng lẽ chúng ta không có biện pháp khác đưa tiểu chi tru lên Tù tinh sao! ?
Hạ Vi Vi tò mò hỏi.
- Cô mỗi ngày chỉ biết chơi, có xem tư liệu do Bách Biến đưa hay không a! ?
Nhạc Huyên gõ xuống cái đầu nhỏ bé của Hạ Vi Vi, sau đó giải thích:
- Căn cứ Bách Biến cung cấp tư liệu, có Quân tinh trông coi, cho dù là một con muỗi cũng đừng nghĩ tới gần Tù tinh.
- Kinh khủng như vậy! ?
Hạ Vi Vi xoa nhẹ cái đầu nhỏ bé, cũng bị giật mình rồi.
Lăng Tiêu chân thành nói:
- Quân tinh có thể nói là địa phương để Diệu Thiên Liên Bang dùng để huấn luyện tân binh, những quân khu khác có được thiết bị thì họ nơi đó nhất định cũng có, những quân khu khác không có thiết bị, họ nơi này vẫn có, thậm chí có thể nói chỉ cần Diệu Thiên Liên Bang có thiết bị, họ nơi này nhất định có, nghiêm mật trình độ tuyệt đối dọa chết người.
- Trước không nên quản tới Quân tinh, Tù tinh , chờ Diệp Thanh thành công thuyết phục cha hắn rồi hẳn nói đi!
Vương Hạo nhấp một ngụm cà phê.
Mọi người gật gật đầu, cảm thấy có đạo lý, nếu Diệp Thanh không thành công thuyết phục Diệp Thiên Hùng, như vậy hết thảy đều cũng như không.
- Lão đại, anh cái vụ Y trùng vi tiếu thật sự cần sinh sống cùng bọn lưu manh xã hội đen sao! ?
Tiền Vạn Dương cúi đầu khom lưng cất tiếng hỏi, hiển nhiên hắn đối với môn thần kỹ này cũng vô cùng có ý tưởng.
- Đúng vậy! Lão đại, anh xem chúng tôi có thiên phú học tập Y trùng vi tiếu hay không! ?
Trần Diệu gương mặt đầy vẻ lấy lòng, nếu học được môn thần kỹ này, vậy sau này em út còn không phải cuồn cuộn kéo đến.
Nhạc Huyên bật cười lắc đầu:
- Loại lời lừa quỷ này các anh cũng tin. Vương Hạo từ nhỏ đến lớn đều ở trong phòng thí nghiệm , có thể nói là cổng chính không ra thì không bước ra cổng phụ, làm sao có thời giờ đi đến sống với những thứ lưu manh xã hội đen tới ba năm a! ?
- Nhốt mình ở trong phòng thí nghiệm! ?
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu ngây ngẩn cả người.
Có phải là sai lầm ở chỗ nào rồi hay không à? Vương Hạo cái loại một ngày không gây sự, trong lòng khó chịu này lại nhốt mình ở trong phòng thí nghiệm cổng chính không ra cổng trong không bước! ?
- Sao hả! ? Không giống sao! ?
Vương Hạo liếc nhìn hai người một cái, nhàn nhạt nói:
- Chớ quên, tôi có thể nói là Dược tông cấp ba, không có vô số lần thất bại, làm sao có thể có thành tựu ngày hôm nay! ?
- Lão đại, anh đừng nói giỡn nữa, chỉ bằng thiên phú của anh, sao lại trải qua vô số lần thất bại như thế chứ! ?
Tiền Vạn Dương gương mặt không tin.
Trần Diệu cũng kịp phản ứng, lắc đầu liên tục:
- Lão đại anh nhất định đang nói đùa, với thiên phú của anh, khẳng định một ngày một cấp, chơi ba ngày rồi không muốn chơi nữa, cho nên mới là Dược tông cấp ba.
- Khụ khụ. . .
Lăng Tiêu và mọi người bị sặc, hai người này nịnh hót đã đến mức siêu thần, còn một ngày một cấp, chơi ba ngày không muốn chơi, đại gia anh, cấp này mà nói cho đám Dược Tề sư của Công hội Dược phẩm nghe được, thế nào cũng phải tháo hai người này thành tám khối mới được.
Nhưng Vương Hạo lại gương mặt hưởng thụ, hai cái tên tiểu đệ này càng ngày càng hợp tâm ý của hắn:
- Nơi này có hai bình Tẩy Tủy dược phẩm, uống vào sau đó có thể đề thăng thể chất của các anh một cấp bậc, như vậy ra ngoài mới không làm mất mặt mũi của tôi.
Hai mắt của Tiền Vạn Dương và Trần Diệu lóe ra ánh sáng vàng, liên tục nói cảm tạ:
- Đa tạ lão đại tài bồi!
Lăng Tiêu lắc lắc đầu, sau đó tò mò hỏi:
- Sư đệ, cậu thật sự tính toán hạ thủ đối với những đại văn hào kia! ?
Vương Hạo hỏi ngược lại:
- Một lá vương bài tốt như vậy đều đã đưa đến trong tay anh rồi, anh sẽ không lựa chọn không muốn chứ! ?
Lăng Tiêu ngẫm nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, bày tỏ mình không phải là thằng ngốc, bọn họ hiện tại thân ở Diệu Thiên Liên Bang, nếu có lá vương bài này ở trong tay, tuyệt đối là tiến có thể công, lui có thể thủ.
Thế nhưng những đại văn hào này sẽ thỏa hiệp sao! ?