Sau khi đám người Vương Hạo ra khỏi bệnh viện, đi tới một tiệm cà phê lộ thiên, uống ly cà phê cho tỉnh thần.
Nhìn bộ dạng Lăng Tiêu mặt co mày cáu, Vương Hạo không nhịn được nói:
- Sư huynh, anh không được mày ủ mặt ê, thiên hạ nơi nào không có cỏ non, làm gì đơn phương yêu mến một cành hoa! ?
Nhạc Huyên và mọi người đảo cặp mắt trắng dã, người ta đó là mối tình đầu thanh thuần, bây giờ bị anh làm tiêu tán rồi, nhưng anh lại còn không có tim không có phổi nói mát ở chỗ này. Thật là không có một chút nhân tính nào.
Lăng Tiêu dùng sức mạnh nặn ra một nụ cười mỉm:
- Sư đệ, loại cảm giác này cậu không hiểu.
- Tôi không hiểu! ?
Vương Hạo gương mặt phiền muộn:
- Không có yêu qua, làm thế nào mà biết đau chứ, không có đau qua, làm thế nào hiện tại phóng đãng chứ.
Mọi người tất cả đều lăng lăng nhìn Vương Hạo, chẳng lẽ người này là thứ người có cố sự! ? Nhưng hắn mới có mười bảy tuổi à! Cái này không khỏi cũng biết yêu trưởng thành sớm quá rồi! ?
- Sư đệ cũng có qua loại kinh lịch này sao! ?
Lăng Tiêu tò mò hỏi.
Vương Hạo thoáng một cái lại khôi phục vẻ không đứng đắn, khoát tay nói:
- Những chuyện này đừng nghĩ, suy nghĩ nhiều nhức đầu, nghĩ thông suốt đau lòng, muốn để cho mình không đau, cũng chỉ có thể để cho người khác đau, sư đệ cho anh một lời khuyên, đương sự tình từ người nào thích người nào, biến thành yêu người nào người nào, thì hết thảy đều đơn giản rồi.
Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi đảo cặp mắt trắng dã, hắn đây là muốn nói rõ, nếu bản thân mình không có được tình yêu, vậy cây gậy đánh uyên ương, chia rẻ người khác sao! ?
- Vương huynh! !
Đúng lúc này, thanh âm kêu cha gọi mẹ của Diệp Thanh vang lên .
Đám người Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Thanh sưng mặt sưng mũi chạy như bay về phía bọn họ.
- Má ơi, Đỗ Phong này hạ thủ cũng quá độc ác đi! ?
Hạ Vi Vi bị hoảng sợ, đồng thời gương mặt hối tiếc, sớm biết Diệp Thanh sẽ bị đánh đích thảm như vậy, nàng sẽ không đi bệnh viện, hơn nữa còn xem trò vui nữa.
- Quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi, Diệp thiếu bị Đỗ Phong đánh.
Vương Hạo lắc đầu thở dài nói.
Diệp Thanh tò mò hỏi:
- Anh biết tôi sẽ bị Đỗ Phong đánh! ?
Vương Hạo gật gật đầu:
- Dĩ nhiên, dưới tay Đỗ Phong đều là người tinh nhuệ, với đám giá áo túi cơm dưới tay Diệp thiếu kia, nhất định đòi không được chỗ tốt gì.
Diệp Thanh sắc mặt lạnh xuống:
- Nếu anh biết được, vậy tại sao còn phải nhìn tôi ra ngoài, mà không nhắc nhở tôi! ?
Vương Hạo không nhanh không chậm nói:
- Nếu tôi nói cùng Diệp thiếu, anh không phải là đối thủ của Đỗ Phong, anh sẽ nghe lời tôi sao! ?
- Cái này. . .
Diệp Thanh chần chờ, với cá tính của hắn, quả thật sẽ không nghe lời Vương Hạo, nhưng đây không phải là lý do Vương Hạo không nhắc nhở hắn.
- Sở dĩ, tôi đã sớm nghĩ phương pháp giúp cho Diệp thiếu trả thù Đỗ Phong như thế nào rồi, thậm chí có thể ngay cả cha của Đỗ Phong là Đỗ Minh đó cũng bị dọn dẹp xử lý chung luôn nữa.
Vương Hạo tự tin cười nói.
Diệp Thanh hai mắt tỏa sáng, cười to nói:
- Vương huynh chính là Vương huynh, một lòng suy nghĩ vì tôi, thật là hảo huynh đệ của tôi, không biết phải như thế nào trả thù bọn Đỗ Phong! ?
Vương Hạo thấp giọng nói:
- Vừa rồi tôi đi qua chỗ Quách Vân Tử đó khiêu khích một phen, ước định ba ngày sau so đấu về văn ở Lang Hành Thiên Hạ, còn mời rất nhiều đại văn hào. Đến lúc đó chỉ cần chúng ta hạ độc những lão già dịch này, sau đó ép bọn họ chụp ảnh. Có đoạn phim đó ở trong tay, hai cha con Đỗ Phong, Đỗ Minh này còn không phải tùy tiện Diệp thiếu nắn bóp?
- Vèo. . .
Vừa dứt lời, mấy người ở đây trong nháy mắt phun ra, người này cũng quá xấu rồi! Đây chính là đại văn hào a! Hắn lại có thể nghĩ tới dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để hãm hại bọn họ.
Vương Hạo dương dương đắc ý nói:
- Diệp thiếu, anh suy nghĩ một chút xem những lão già dịch này thân phận đều không nhỏ rồi, có video này ở trong tay, anh đúng là phát đạt rồi.
Diệp Thanh lắc đầu liên tục:
- Vương huynh, biện pháp này không được, anh cũng đã nói những đại văn hào này thân phận không vừa, nếu trêu chọc bọn họ, cho dù là cha tôi cũng không giữ được tôi à!
- Đoạn phim ở trong tay anh, kẻ sợ hãi phải là bọn họ, anh có gì phải sợ a! ?
Vương Hạo phất tay áo.
- Nói thì nói thế không sai, nhưng vạn nhất những lão già dịch này không để mình bị đẩy vào tròng thì làm sao bây giờ! ?
Diệp Thanh có chút lo lắng hỏi.
- Diệp thiếu, những đại văn hào này anh minh cả đời rồi, lại bởi vì một đoạn phim mà lựa chọn khó giữ được khí tiết tuổi già sao? Sở dĩ anh tuyệt không cần phải sợ hãi, anh phải nghĩ là, nên cưỡng bức những đại văn hào này như thế nào để mình mưu lợi ích riêng cho bén.
Vương Hạo nhẹ nói.
- Mưu lợi ích riêng! ?
Diệp Thanh ánh mắt hơi sáng lên.
Vương Hạo nhẹ giọng tự nói:
- Tỷ như ba anh có nên cho một cấp trên, tỷ như khiến cho Đỗ Minh xuống đài, tỷ như Đỗ Phong quỳ ở trước mặt anh học chó sủa, ví như Diệp thiếu đi vào quân bộ trở thành đại tướng trẻ tuổi nhất. . .
Diệp Thanh càng nghe hít thở càng ồ ồ, những chuyện này đều là hắn muốn làm, nhưng cũng không dám làm, cũng có thể nói là sự việc không có thực lực đi làm, thật giống như có một cổ gông xiềng vô hình khóa hắn lại.
Nhưng bây giờ chỉ phải liều mạng một cái, như vậy sau này hắn có thể vô pháp vô thiên rồi.
Đám người Lăng Tiêu hoàn toàn phục rồi, khó trách Vương Hạo sẽ chọn Diệp Thanh, đó là bởi vì Diệp Thanh không chỉ không có đầu óc, lại dễ dàng bị dụ hoặc, chỉ cần hơi cho hắn chút ngon ngọt, người này đúng là bị lừa ngay.
- Dĩ nhiên tôi cũng biết chuyện này, Diệp thiếu trong lúc nhất thời không có cách nào suy nghĩ kỹ càng.
Vương Hạo rót một chén cà phê đưa cho Diệp Thanh:
- Sở dĩ tôi cũng nghĩ tới phương pháp xử lý thứ hai đối phó Đỗ Phong cho Diệp thiếu.
- Biện pháp gì! ?
Diệp Thanh đặt cà phê trong tay xuống, luôn miệng hỏi.
- Chỉ cần Diệp thiếu học được Y trùng vi tiếu của tôi, một tên Đỗ Phong chỉ là chuyện nhỏ.
Vương Hạo lại cười nói.
- Dùng Y trùng vi tiếu đối phó Đỗ Phong! ?
Diệp Thanh ghê tởm đến nổi da gà, Y trùng vi tiếu không phải khiến cho nữ nhân điên cuồng nhào tới sao? Sử dụng đối với Đỗ Phong làm cái gì? Chẳng lẽ có thể khiến cho Đỗ Phong nhào tới? Ách. . . Thật là ghê tởm a!
Vương Hạo cười cười:
- Xem ra lý giải của Diệp thiếu đối với Y trùng vi tiếu còn chưa đủ toàn diện a!
Nói xong, Vương Hạo đứng dậy đi tới trên đường cái ồn ào đông đúc, hô to một tiếng:
- Chúng mày cái đồ cái đám ngu si đần độn này...~ -
Khi thanh âm truyền khắp cả con đường, tất cả mọi người trên đường cái đều dừng bước lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Hạo.
Chẳng qua là khi bọn họ thấy khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên mỉm cười, một luồng ớn lạnh chạy từ bàn chân lẻn đến thiên linh cái, toàn thân cao thấp trong nháy mắt nổi da gà lổ chỗ hết ra.
Vài giây sau, toàn bộ hiện trường đều xôn xao tiếng hò hét vang.
- Chạy nhanh, cứu mạng a!
- Có dâm tặc, cứu mạng a!
- Không nên tới, không nên tới!
- . . .
Khi từng cái một nữ nhân thất kinh bay rời hiện trường về sau, toàn trường nam nhân cũng cảnh giác nhìn Vương Hạo, sau đó thời gian dần qua lui đi.
Chỉ chốc lát, dòng người cuồn cuộn phồn hoa đường phố biến thành lạnh tanh vắng vẻ.
Diệp Thanh trợn mắt hốc mồm nhìn tình cảnh này, đây cũng quá giả rồi! ? Lần trước một cái mỉm cười câu đáp muội tử vô số, tại sao ngày hôm nay lại khiến cho muội tử quay đầu chạy ngay vậy! ?
- Diệp thiếu, anh cũng thấy đấy, Y trùng vi tiếu không chỉ câu người, mà còn có thể dọa người, cho dù là nam nhân, cũng có thể khiến cho hắn bỗng chốc thất thần.
Vương Hạo mỉm cười nói:
- Diệp thiếu có thể tưởng tượng một chút, khi anh lần nữa đụng phải Đỗ Phong, một cái mỉm cười khiến cho hắn thất thần, tay liền tiến lên đánh hắn, có phải là thực nhẹ nhàng khoái trá hay không! ?
Diệp Thanh liên tục gật đầu:
- Không tệ, không tệ. . . Ấy Vương huynh anh nhanh chóng dạy tôi Y trùng vi tiếu đi!-
- Diệp thiếu, muốn học Y trùng vi tiếu, chủ yếu xem thiên phú.
Vương Hạo đưa ra ba ngón tay, hồi ức nói:
- Lúc trước tôi vì lĩnh ngộ Y trùng vi tiếu, trà trộn ở chỗ lưu manh xã hội đen trong suốt ba năm, tôi cảm giác anh đi đường này nhất định có thể lĩnh ngộ.
- Ba năm? Ở xen lẫn trong những tên lưu manh du côn kia?
Diệp Thanh lắc đầu liên tục, nhưng hắn là con trai đại tướng Diệp Thiên Hùng, làm sao có thể lăn lộn tại loại địa phương đó.
- Nếu như Diệp thiếu không muốn đi vào ở bên trong lưu manh xã hội đen, thì đi nơi đó đi! Tôi tin tưởng người ở bên trong ấy, nhất định có thể khiến cho anh thấy được cái gì gọi là nụ cười dâm đãng, dâm đãng ngông cuồng, dâm đãng lớn lối, dâm đãng hung tàn. . .
Vương Hạo chỉ vào cái tù tinh trên không trung kia.
Mí mắt đám người Lăng Tiêu co giật run lên, cái đuôi hồ ly của Vương Hạo cuối cùng cũng lộ ra rồi. . .