- Ài, các ngươi đối xử tốt với ta như vậy làm gì?
Vương Hạo thầm thở dài, hắn thật sự không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào, dù sao hắn không hoàn toàn là hài tử của hai người này.
Nhưng tình cảm yêu thương nồng đậm này, hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng.
- Thiên Dật ca!
Lâm Thi Kỳ tiến lên cầm tay Vương Thiên Dật, trong mắt lóe ra vẻ quật cường, đây là quyết ý đồng sinh cộng tử.
- Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng và Hạo nhi có chuyện gì . . .
Vương Thiên Dật lộ ra nụ cười như gió xuân, làm cho tâm tình khẩn trương của người ta trong nháy mắt cũng bình phục.
- Tất cả đi chết đi!
Minh Hiên lạnh lùng nói, huyết sắc liêm đao trong tay một lần nữa giơ lên, múa ra một đạo ánh đao huyết sắc càng cường đại hơn.
Sắc mặt Lâm Thi Kỳ ngưng trọng, hai tay hợp thành quyền, kêu lớn:
- Thiên địa đóng băng!
- Vù vù. . .
Lúc này, một đạo hàn phong lạnh đến tận cùng thổi qua cả vùng đất, hoa cỏ cây cối trong nháy mắt biến thành tượng đá.
Đồng thời, trên bầu trời xuất hiện mấy chục tòa băng sơn khổng lồ, phía trên phát ra hàn khí cảm giác có thể đóng băng cả bầu trời.
- Má ơi, chết rét thỏ ngọc ta rồi. . .
Toàn thân Tiểu Bạch run rẩy, chui vào trong lòng Vương Hạo.
- Ôi trời ơi!!! Đây là người sao?
Bốn nàng Hạ Vi Vi ôm chặt vào nhau sưởi ấm, các nàng cảm giác nhiệt độ bây giờ tuyệt đối đạt đến dưới âm ngàn độ.
Cho dù các nàng có tu vi Võ Vương, cũng chống đỡ không được loại lãnh khí này.
- Vi Vi, ngươi. . . là Vương của Thiên Đạo Phong, chiếm được hỏa thuộc tính, nhanh châm hỏa thuộc tính đi?
Hàm răng Nhạc Huyên run lẩy bẩy, cà lăm nói.
- Bổn tiểu thư sớm đã đốt hỏa thuộc tính rồi, hơn nữa còn tăng đến mức lớn nhất, nếu không ngươi đã sớm theo chân bọn họ rồi.
Hạ Vi Vi liếc mắt nhìn Hoàng Vĩ Nhất tới bắt bọn họ, chỉ thấy mấy tượng đá trông rất sống động.
Nhạc Huyên bất đắc dĩ, chỉ có thể càng ôm chặt Hạ Vi Vi, nàng cũng không muốn bị chết rét vì lạnh.
- Nữ nhân này lai lịch ra sao? Quá kinh khủng?
Tuyết Thiên Cầm tò mò nhìn Lâm Thi Kỳ đứng bên cạnh Vương Hạo.
- Ta nghe cha ta nói, mẫu thân của Vương Hạo đã tới rồi, các ngươi nói đây có phải mẫu thân của Vương Hạo hay không?
Nhạc Huyên suy nghĩ nói.
Hạ Vi Vi gật đầu:
- Ta cảm giác rất có khả năng, nhưng người này cũng quá biến thái đi?
- Các ngươi….đừng nói chuyện nữa, tốt nhất là thử nghĩ cách nên làm thế nào đi?
Mạch Manh Manh nhắc nhở.
Ba nữ nhân lúc này mới kịp phản ứng, ngẩng đầu thấy Minh Hiên múa ánh đao huyết sắc, bay thẳng về hướng Lâm Thi Kỳ.
Lâm Thi Kỳ cũng không chịu thua, vung tay lên, mấy chục tòa băng sơn trực tiếp nghênh đón.
- Ùng ùng. . .
Lúc này, tiếng oanh minh kinh thiên một lần nữa vang lên, một luồng phong bạo thổi quét ra, năng lượng bốn phía điên cuồng phá hư cả vùng đất.
- Ôi trời!!!
Bốn nữ nhân sợ hãi ôm chặt nhau, rất sợ bị luồng cuồng phong này thổi bay ra ngoài, sau đó tách ra chết rét trong đống tuyết.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm vô thượng chợt vang dội thiên địa:
- Chiến Thần Phụ Thể! !
Bốn nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn thân Vương Thiên Dật vàng lóng lánh, da thịt nổi lên, gân xanh nhô ra, khí tức trong nháy mắt tăng vọt lên trình độ làm người ta nhìn thấy mà kinh hãi, trường thương trong tay đảo về phía trước, một lôi long mang theo khí thế dời non lấp biển xông tới trước mặt.
- Ùng ùng. . .
Lúc này, ánh đao huyết sắc nghiền nát, băng sơn sụp xuống, khối băng khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
- Khốn khiếp. . . ba người một nhà này không có ai là người bình thường sao?
Hạ Vi Vi trợn mắt há hốc mồm.
- Bất kể người ta có bình thường hay không, chúng ta nhanh chân chạy đi trước thì tốt hơn!
Nhạc Huyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bị hù dọa vội vàng kéo ba nữ nhân nhanh chân bỏ chạy.
Nếu như bị khối băng lớn như vậy nện vào, tuyệt đối sẽ biến thành bánh thịt siêu mỏng.
- Đây là. . . Thượng cổ chúng thần truyền thừa! !
Trên mặt Minh Hiên nổi lên vẻ tham lam, hắn không nghĩ đến một Võ Tôn lại có thể có Chiến Thần truyền thừa.
- Đi chết đi!
Vương Thiên Dật hét lớn, trường thương trong tay cấp tốc đâm về phía Minh Hiên, lôi điện màu tím kinh khủng trên trường thương mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay xông về phía trước.
- Đúng là một Thượng cổ truyền thừa đáng sợ!
Sắc mặt Minh Hiên biến hóa, nhưng trong lòng càng thêm vui sướng, một tiểu tử Võ Tôn cấp ba sau khi nhận được Thượng cổ Chiến Thần truyền thừa, lại có thể có tư chất liều mạng với hắn, nếu hắn có thể, vậy không phải là có thể đi khiêu chiến với vị trí trên Thiên Vị sao?
- Hạo nhi, nhanh lên!
Lâm Thi Kỳ quay đầu khẽ mỉm cười với Vương Hạo, ánh mắt lóe lên vẻ dứt khoát sâu sắc, nhưng nàng vẫn dứt khoát lấy ra một thanh trường kiếm, giết tới hướng Minh Hiên.
Vương Hạo sửng sốt, nụ cười này, sự dứt khoát này, có thể nói thật sự làm xúc động nội tâm của hắn.
- Chút tài mọn!
Minh Hiên bĩu môi, tuy nói Lâm Thi Kỳ đã đạt đến Thiên Vị, Vương Thiên Dật mở ra Chiến Thần phụ thể cũng có thể đánh một trận với Thiên Vị, nhưng đối với loại cao thủ Thiên Vị lâu năm như hắn mà nói, hoàn toàn không đáng xem.
Một giây sau, huyết sắc liêm đao trong tay Minh Hiên nổi lên quang mang màu đỏ tươi, một đao vung xuống, ánh đao bén nhọn đánh thẳng về phía Vương Thiên Dật và Lâm Thi Kỳ.
- Không hay rồi!
Sắc mặt Vương Thiên Dật và Lâm Thi Kỳ đại biến, không kịp suy nghĩ, nhanh chóng ngăn cản một đao kia.
Lúc này, Vương Thiên Dật và Lâm Thi Kỳ bị ánh đao huyết sắc đánh rơi, nhưng ánh đao huyết sắc cũng không dừng lại, trực tiếp chém về phía mặt đất.
- Ùng ùng. . .
Hồng quang chợt lóe, một tiếng oanh minh kinh thiên vang lên, toàn bộ tinh cầu bắt đầu kịch liệt đung đưa.
Tất cả mọi người trên tinh cầu đều lay động, chân đứng không vững, ngã nhào trên mặt đất.
Khi tất cả mọi vật đều bình tĩnh trở lại, tất cả sợ ngây người, chỉ thấy viên tinh cầu này tự nhiên bị chém thành hai nửa, mà ánh đao huyết sắc cũng không dừng lại, tiếp tục không kiêng sợ lao vùn vụt trong vũ trụ, khiến cho vô số viên tinh cầu bị chém thành hai nửa, phiêu lưu trong vũ trụ.
- Ha ha, lão phu đã nói, muốn dùng tinh hệ Ngân Hà chôn sống với ta, vậy thì lão phu nhất định sẽ phá hủy tinh hệ Ngân Hà.
Minh Hiên điên cuồng cười lớn, lưỡi hái trong tay không ngừng bay múa, từng đạo ánh đao chạy lao vùn vụt trong vũ trụ.
- Tên khốn kiếp này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. . .
Vẻ mặt Vương Thiên Dật tức giận, khí tức toàn thân một lần nữa gia tăng, hắn tuyệt đối không cho phép có người lạm sát kẻ vô tội như thế.
- Ùng ùng. . .
Lúc này, Vương Thiên Dật lại chiến đấu với Minh Hiên, ngươi tới ta đi, không ai chiếm được tiện nghi.
- Thiên Dật ca, đừng như vậy!
Lâm Thi Kỳ toàn thân nhếch nhác, vội vàng muốn tiến lên giúp Vương Thiên Dật.
Đừng thấy Vương Thiên Dật hiện tại đánh ngang sức với Minh Hiên, nhưng Chiến Thần phụ thể cũng không dễ sử dụng như vậy, phải trả giá bằng tính mạng mới có thể sử dụng, sinh mệnh lực dùng càng lâu sẽ càng yếu, cho đến tử vong.
Lúc này các vị Võ Tôn đại lão của nhân tộc nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy tới, mọi người khiếp sợ nhìn Minh Hiên và Vương Thiên Dật, đây là tu vi gì vậy? Tại sao lại cường đại như thế?
- Cung chủ!
Mộc Dao, Thủy Dao kinh hãi, phát hiện Lâm Thi Kỳ đang chật vật không chịu nổi, nhanh chóng tiến lên đỡ Lâm Thi Kỳ.
Đồng thời, các nàng cũng không hiểu nổi mới nửa giờ không gặp, tại sao lại xảy ra loại chuyện này.
Lâm Thi Kỳ đẩy Mộc Dao và Thủy Dao, hai tay hợp quyền, một luồng khí tức thánh khiết từ trong cơ thể bộc phát ra, trên trán xuất hiện một hình trăng lưỡi liềm màu trắng lộn ngược, phía trên là một hình mặt trời màu vàng.
- Thiên Minh Thần Tộc!
Con ngươi Minh Hiên chợt co rụt lại, hắn rốt cục đã hiểu, cung chủ Băng cung đời trước tại sao lại truyền vị trí cung chủ cho một tiểu nha đầu rồi. . .