- Không đúng, chẳng lẽ là cha của người kia?
Vương Hạo chợt nghĩ đến người thanh niên nghịch thiên cải mệnh ở Thiên Ma Tinh trước kia.
Nghe nói Thiên Ma Tinh do một vị siêu cấp cường giả nào đó tạo ra, đặc biệt sử dụng cho chính nhi tử của mình sinh sống.
Mà người có thể giam lão ma đầu tu vi Vũ Thần này ở Thiên Ma Tinh vạn năm, tu vi thấp nhất cũng phải là cao thủ Thiên Vị mới có thể làm được.
Đồng thời, nếu hắn nhớ không lầm, sau khi Thiên Ma Tinh bị nổ, tên đó đích xác đã đi rồi, bây giờ xem ra có lẽ quay về mật báo tin tức rồi.
- Chẳng lẽ là xông về phía ta?
Trong lòng Vương Hạo cứ bồn chồn, nếu như người này thật sự đến tìm hắn đền mạng, vậy có cần dùng lão đầu tử để đội nồi không?
Dù sao tu vi của hắn còn thấp, nếu lúc này dùng kim tệ sống lại, vậy cuộc sống sau này không phải không đứng lên nổi sao?
Mà Thiên Đạo số mệnh của cha hắn trị giá nhiều như vậy, nhìn thế nào cũng sẽ không có chuyện, nói không chừng còn có thể giúp hắn trưởng thành, sớm ngày đạt tới công thành danh toại.
Nghĩ tới đây, Vương Hạo cảm giác mình thật sự là một nhi tử tốt, chuyện gì cũng suy nghĩ cho cha mình.
- Hạo nhi, không cần sợ, có mẹ ở đây.
Lâm Thi Kỳ mỉm cười an ủi.
Vương Hạo chớp chớp ánh mắt vô tội, lời này có ý gì? Chẳng lẽ vị mẫu thân này cũng là Thiên Vị cao thủ?
Nếu như phải, vậy không phải ý nghĩa nếu hắn muốn phát đạt, sau này muốn làm gì thì có thể làm cái đó sau?
Giờ khắc này, Vương Hạo cảm giác có một mẫu thân cường đại là một chuyện hạnh phúc thế nào, đồng thời cũng phải nên khen ngợi một chút vị phụ thân ăn cơm bao kia, quả nhiên ăn cơm bao mới là vương đạo!
- Ùng ùng. . .
Một đạo quang mang lửa đỏ thắp sáng bầu trời, vết rách dữ tợn không ngừng lan tràn trên mặt đất, lôi điện cuồng bạo không ngừng đánh xuống, từng cục cự thạch giống như chịu sự dẫn dắt nào đó, bay lên khoảng không.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Đám người Hạ Vi Vi quá sợ hãi, đây chẳng lẽ là trò quỷ Vương Hạo làm ra? Hắn cũng quá cường đại đi?
- Là người nào?
Hoàng Vĩ Nhất cả kinh, cảnh tượng hủy thiên diệt địa như thế nhìn thế nào cũng thấy người đến bất thiện!
Đột nhiên, một đạo thanh âm vô cùng bình thản, thậm chí làm cho người ta có cảm giác không rét mà run vang lên:
- Cung chủ Băng cung, Lâm Thi Kỳ, tại sao ngươi lại ở đây?
Con ngươi Lâm Thi Kỳ chợt co rụt lại:
- Ngươi. . . Ngươi là cung chủ Ma cung, Minh Hiên? Ma đầu nhà ngươi tới tinh hệ Ngân Hà làm gì?
Đúng lúc này, một gã nam tử trung niên tóc bạc, mắt đỏ xuất hiện giữa không trung, mặc trên người hắc bào có viền mạ vàng, trong tay cầm một lưỡi hái đỏ lòm, vẻ mặt không tươi cười, giống như tử thần.
Người này chính là chưởng khống giả tinh hệ Thiên Ma, cung chủ Ma Cung, Minh Hiên.
Tinh hệ Thiên Ma và tinh hệ Bảo Bình giống nhau, bên trong đều có chủng tộc siêu hạng cư trú, địa vị của hai người không sai biệt lắm.
Minh Hiên mở miệng nói:
- Lão phu vì nhi tử mà nghịch thiên cải mệnh, nhưng thiếu niên đứng bên cạnh ngươi lại phá hủy nơi nghịch thiên cải mệnh, ngươi nói lão phu ngàn dặm xa xôi tới nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?
- Hạo nhi phá hủy nơi nghịch thiên cải mệnh của nhi tử ngươi?
Lâm Thi Kỳ sửng sốt :
- Chuyện này có phải có hiểu lầm gì không, Hạo nhi từ nhỏ lớn lên ở tinh hệ Ngân Hà, hắn làm sao có thể biết nghịch thiên cải mệnh? Hơn nữa, một đứa trẻ như hắn làm sao có thể phá huỷ nơi nghịch thiên cải mệnh?
Sắc mặt Minh Hiên không chút thay đổi:
- Lão phu cũng không tin, nhưng quỷ đi thuyền mang về tin tức, mà ngươi cũng biết quỷ đi thuyền là Quỷ Hồn, nó không có đầu óc, có một số việc đảm đương không nổi, nhưng chuyện này cũng không phải đại sự, lão phu sẽ hủy diệt tinh hệ Ngân Hà để chôn cùng nhi tử ta.
Sắc mặt Lâm Thi Kỳ đại biến, vội vàng che chắn Vương Hạo ở phía sau.
Vương Hạo kéo Lâm Thi Kỳ, thấp giọng hỏi:
- Mẫu thân, người này mẹ có thể đối phó hay không?
Lâm Thi Kỳ khẽ lắc đầu, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nói:
- Hắn là Thiên Vị cường giả uy tín lâu năm, còn mẹ mới là Thiên Vị đột phá gần đây, nếu đánh nhau bại ít thắng nhiều.
- Không thể nào?
Vương Hạo cười khổ, chẳng lẽ hắn thật sự phải dùng đến kim tệ sống lại?
- Ực. . .
Mọi người ở đây đều bị hù dọa, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, trong lòng đã sớm mắng chửi.
Khi có chuyện tốt, Vương Hạo một mình ăn mảnh, căn bản không tính đến bọn họ, nhưng hiện tại xảy ra chuyện, tại sao lại tính cả bọn họ? Chuyện này căn bản không nói đạo lý.
Chẳng lẽ người này chưa từng nghe nói oan có đầu nợ có chủ sao? Nếu Vương Hạo làm, vậy thì tìm một mình hắn tính sổ là được, tại sao lại tính cả bọn họ?
Sắc mặt Lâm Thi Kỳ lạnh lẽo như băng sương:
- Hạo nhi là nhi tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi thương tổn hắn.
Trong ánh mắt Minh Hiên hiện lên vẻ bất ngờ, hắn không nghĩ tới cung chủ Băng cung lại có nhi tử, hơn nữa nhi tử này từ nhỏ đã lớn lên ở thâm sơn cùng cốc trên tinh hệ Ngân Hà.
- Lão phu bất kể hắn là ai, hắn chắc chắn sẽ phải chết!
Minh Hiên giơ huyết sắc liêm đao trong tay lên, vẽ ra một đạo huyết quang khiến cho hư không run rẩy, thẳng tắp đánh về phía Vương Hạo.
- Ngươi dám!
Lâm Thi Kỳ hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, trong nháy mắt một tường băng cực đại xuất hiện trước người.
- Ùng ùng. . .
Sau khi huyết quang và tường băng đụng độ, tiếng oanh minh kinh thiên vang dội thiên địa, cả vùng đất dấy lên một đạo cuồng phong kinh khủng, thổi bay tất cả.
- Phụt. . .
Lâm Thi Kỳ phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng trong ánh mắt vẫn lóe ra vẻ kiên nghị, đó là một loại tín niệm không lui bước.
Vương Hạo nhìn Lâm Thi Kỳ ở trước mặt không muốn thối lui, trong lòng khẽ rung động, biết rõ không thể địch lại còn muốn chiến, đây chính là tình thương vĩ đại của người mẹ sao?
Nghĩ tới đây, Vương Hạo móc ra miếng kim tệ phục sinh vàng rực, trong lòng vô cùng rối rắm, rốt cuộc là nên dùng hay là không?
Vào lúc này, Vương Hạo như đứng giữa ngã ba đường.
Một bên là làm một đại ma đầu vô tình vô nghĩa, tất cả mọi thứ trên thế gian đều không liên quan đến hắn, nhìn không vừa mắt là trực tiếp giết.
Một bên là làm lão hồ ly có tình có nghĩa, tất cả mọi thứ trên thế gian đều nằm trong khống chế của hắn, có thể ngồi nhìn phong vân thiên hạ.
Đúng lúc này, Vương Thiên Dật hóa thành một đạo kim quang rơi xuống trước mặt Vương Hạo, hai mắt như ngọn đuốc, hai đầu lông mày lộ ra vẻ quật cường, trong tay nắm một thanh trường thương, lôi điện cuồng bạo không ngừng nhúc nhích trên phía trên.
- Người giết nhi tử của ngươi là ta, muốn đến báo thù thì tới tìm ta!
Vương Thiên Dật lạnh lùng nói.
- Ngươi?
Minh Hiên dừng công kích, tò mò nhìn Vương Thiên Dật.
Vương Thiên Dật lật tay lấy ra mười mấy tấm hình, đây là những tấm hình bọn hắn bị nhốt ở Thiên Ma Tinh không có chuyện gì chụp được.
- Ngươi thật sự đã đi qua Thiên Ma Tinh, hơn nữa còn thành công trốn thoát!
Ánh mắt Minh Hiên đột nhiên trở nên bén nhọn, so với một Vũ Vương như Vương Hạo, hắn càng tin tưởng một Võ Tôn mới là người phá hủy Thiên Ma Tinh.
Nghĩ tới đây, quanh người Minh Hiên bộc phát ra một luồng khí tức, trong nháy mắt tràn ngập ở trong thiên địa.
Sắc mặt Vương Thiên Dật ngưng trọng, toàn thân lóe kim quang, bộ dạng muốn liều mạng.
Vương Hạo nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, trong lòng thật sự không thể giữ bình tĩnh.
Hắn hại Vương Thiên Dật nhiều lần như vậy, nhưng trong lúc gặp phải nguy hiểm, vị phụ thân này vẫn có thể không chút do dự đứng ra che chắn cho hắn, có lẽ đây chính là tình thương của người cha, một loại tình yêu không cần nói nhảm nhiều lời, hoàn toàn dùng hành động để biểu hiện. . .