Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 502: Chương 502: Siêu cấp cường giả loạn vào




Đường biên cảnh.

Đại bản doanh Nhân tộc.

- Ùng ùng. . .

Trên quảng trường, tiếng oanh minh không ngừng vang lên.

Chỉ thấy một đoàn nam nhân đang không ngừng phát động công kích với màn hào quang năng lượng.

Trong màn hào quang có bốn tiểu nữ sinh, các nàng chính là Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên, Mạch Manh Manh, Tuyết Thiên Cầm.

Về phần người công kích màn hào quang, hiển nhiên là Hoàng Vĩ Nhất tới bắt Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên.

- Hạ Vi Vi, các ngươi đừng chống cự vô ích nữa, mau đầu hàng đi, đừng tưởng sẽ có người tới cứu các ngươi.

Hoàng Vĩ Nhất đắc ý cười lớn.

Giờ khắc này hắn mới phát hiện, khó trách Vương Hạo thừa dịp tiền tuyến có đại chiến, mình ở phía sau mò chỗ tốt, bởi vì loại cảm giác muốn làm gì thì làm, lại không có người nào có thể quản, thật sự quá sung sướng!

Mạch Manh Manh cười khổ nói:

- Sớm biết sẽ bị tai bay vạ gió, ta đã không tới tìm các ngươi rồi.

Hạ Vi Vi trợn mắt nhìn Mạch Manh Manh:

- Thẳng thắng được khoan hồng, ngươi tới thăm chúng ta, hay là đến thăm Vương Hạo…

Nụ cười trên mặt Mạch Manh Manh trong nháy mắt biến mất, bị nhìn thấu tim đen, thật sự thấy ngại ngùng.

Tuyết Thiên Cầm vuốt vuốt đầu:

- Các ngươi đừng cãi nhau nữa, tốt nhất là nhanh nghĩ cách chạy trốn đi!

Nhạc Huyên bất đắc dĩ thở dài:

- Hoàng Vĩ Nhất che giấu tín hiệu, cho dù chúng ta muốn phát tin tức ra ngoài, cũng không phát đi được!

- Vậy phải làm sao?

Mạch Manh Manh khẩn trương nói:

- Tấm lá chắn năng lượng bảo vệ này chính là cấp năm, bị công kích một hồi sẽ phải phá!

- Nếu thật sự không được, chỉ có thể liều mạng với bọn hắn!

Hạ Vi Vi lấy cự kiếm của mình ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ánh mắt kiên nghị.

- Thật ra cũng không bết bát đến trình độ như vậy.

Nhạc Huyên đột nhiên nói:

- Nếu như Vương Hạo có thể nghe được cầu nguyện của chúng ta, có lẽ chúng ta còn có thể cứu.

Tuyết Thiên Cầm gật đầu, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày mình lại nhớ tên Đại Ma Vương Vương Hạo đã từng hút máu nàng như thế.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Vẻ mặt Mạch Manh Manh đầy nghi ngờ.

Ngay lúc này, người bình thường không phải sẽ cầu nguyện thần tới cứu mình sao?

Nhưng Tuyết Thiên Cầm và Nhạc Huyên lại cầu nguyện Vương Hạo tới cứu các nàng, lẽ nào quan hệ của ba người này đã tốt hơn?

Nghĩ tới đây, Mạch Manh Manh phồng má khó chịu, còn nói là hảo tỷ muội, nhưng lại ở sau lưng nàng cướp đoạt nam nhân nàng thích.

Hạ Vi Vi hung hăng điểm tay vào đầu Mạch Manh Manh:

- Suy nghĩ gì, các nàng là chính cung nương nương của bổn tiểu thư, tại sao có thể làm thiếp cho tên xú nam nhân Vương Hạo đó chứ!

Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm trợn mắt, thật sự không biết nên nói cái gì với vị tiểu thư bạo lực một lòng muốn thu các nàng vào hậu cung.

Nhạc Huyên giải thích:

- Vương Hạo biết một môn Lục Nhâm Thần Sổ thần kỳ, hiện tại chúng ta không có cách nào, chỉ có thể cầu phúc trong họa, cũng không biết Vương Hạo có thể nghe được chúng ta cầu cứu hay không.

Vừa dứt lời, giọng nói của Vương Hạo đã vang lên bên tai bốn người:

- Ha ha, mỹ nữ kêu gọi, ta dĩ nhiên có thể nghe được. . .

- Vương Hạo!

Bốn nàng vô cùng vui mừng, tên vô lại này rốt cuộc đã nghe được, nhưng tại sao không thấy bóng dáng Vương Hạo?

- Vương Hạo, ngươi đang ở đâu ?

Hạ Vi Vi đưa mắt nhìn chung quanh, vẫn không tìm được bóng dáng Vương Hạo.

- Vương Hạo!

Hoàng Vĩ Nhất thầm giật mình, theo bản năng đề phòng, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng dáng Vương Hạo.

- Ta ở đâu các ngươi không cần quan tâm, chúng ta nên trao đổi vấn đề này trước, nếu ta cứu các ngươi thù lao này sẽ tính thế nào!

Vương Hạo cười nói.

- Trả thù lao?

Sắc mặt bốn nữ nhân hoàn toàn tối đen, tên khốn này quả nhiên vẫn vô sỉ trước sau như một.

Nam nhân khác ngày ngày đều ảo tưởng làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhận được hảo cảm của mỹ nữ.

Nhưng đến Vương Hạo, lại muốn cứu người thu phí, thật không biết trong đầu tên này rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Trên một đại lầu cách đó không xa.

Vương Hạo và Lâm Thi Kỳ đang nhìn mọi người trong quảng trường phía dưới.

Lâm Thi Kỳ hiếu kỳ nói:

- Hạo nhi, con vội vàng chạy tới đây chính là vì bốn vị nữ sinh này sao?

Vương Hạo khẽ nhếch miệng:

- Dĩ nhiên, nếu cuộc sống của con không có các nàng, nhất định sẽ rất vô vị.

Lâm Thi Kỳ bất chợt thấy hứng thú:

- Trong số các nàng ai là bạn gái của con?

Vương Hạo trợn mắt, quả nhiên bất kể là mẫu thân ở thế giới nào cũng đặt đại sự cả đời của hài tử lên vị trí đầu não.

- Vương Hạo, tên khốn khiếp nhà ngươi, nhanh đến cứu người đi!

Hạ Vi Vi đột nhiên quát lớn.

Hoàng Vĩ Nhất lạnh lẽo hừ một tiếng:

- Hạ Vi Vi, ngươi đừng vội giả vờ, ta vừa điều tra, chung quanh đây căn bản không có những người khác.

Hạ Vi Vi trợn mắt, không thèm nhìn Hoàng Vĩ Nhất.

Nàng hiện tại ước gì Hoàng Vĩ Nhất không tin Vương Hạo tới đây, như vậy đợi Vương Hạo xuất hiện, cho dù tên khốn này muốn chạy cũng không chạy không thoát.

Như vậy nàng sẽ có cơ hội đích thân làm thịt tên khốn kiếp này, để cho hắn hiểu được bắt một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng khả ái như nàng là quyết định ngu xuẩn cỡ nào.

- Hạo nhi, con không đi cứu các nàng sao!?

Lâm Thi Kỳ tò mò hỏi.

Vương Hạo lắc đầu:

- Các nàng còn chưa đáp ứng thù lao của con, cho nên tạm thời không đi cứu bọn họ.

- Thù lao?

Lâm Thi Kỳ thất thanh cười nói:

- Con hiện tại là thiếu cung chủ Băng cung rồi, lại thiếu thốn chút tiền sao?

Vương Hạo bĩu môi:

- Con hiện tại không phải thiếu cung chủ gì cả, vừa rồi người ta không thừa nhận.

Lâm Thi Kỳ âu yếm sờ đầu Vương Hạo:

- Chỉ cần mẫu thân không thoái vị, như vậy con chính là thiếu cung chủ Băng cung, vị trí đó không ai đoạt đi được.

Hai mắt Vương Hạo nheo lại, cảm giác vị trí cung chủ hình như không thích hợp với hắn, ngược lại thiếu cung chủ rất thích hợp .

- Ùng ùng. . .

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên cuồng phong gào thét, phong vân hội tụ, sấm sét vang dội.

Lâm Thi Kỳ nhíu mày, sắc mặt biến hóa, nàng cảm ứng được một luồng khí tức trước nay chưa từng có đang cấp tốc kéo đến.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Vương Hạo tò mò hỏi.

Sắc mặt Lâm Thi Kỳ ngưng trọng nói:

- Có Thiên Vị cao thủ tới đây!

- Thiên Vị cao thủ?

Vẻ mặt Vương Hạo nghi ngờ, hiển nhiên chưa từng nghe nói đến loại cao thủ cấp bậc này.

Lâm Thi Kỳ giải thích:

- Cường giả cao nhất của tinh hệ Ngân Hà là Võ Tôn, còn ở trên là Vũ Thần cao thủ, loại cường giả này đã thoát khỏi phạm vi của con người, có một tia thần tính, toàn lực xuất thủ hủy diệt một tinh hệ hoàn toàn không thành vấn đề, còn ở trên Vũ Thần, là Thiên Vị cao thủ, loại cấp bậc này chính là cao thủ đã có thể được gọi là bán thần, một quyền đơn giản đánh xuống, là có thể hủy diệt một tinh hệ.

- Không thể nào!

Vương Hạo nuốt nước miếng, cảm giác con đường trưởng thành của mình, thật sự còn phải đi rất lâu.

Căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với Thu Mạn nữ hoàng của Ám Tinh linh tộc, lão ma đầu Thiên Ma Tinh chính là cao thủ cấp bậc Vũ Thần.

Đồng thời, hắn cũng cảm thấy đây là người cường đại nhất thế gian, nhưng ai biết phía trên vẫn còn có cao thủ!

Mà khiến cho hắn khiếp sợ chính là, Thiên Vị cao thủ lại mới được gọi là bán thần, đây có phải nói phía trên còn có một cấp bậc lớn hơn? Chẳng lẽ là thần trong truyền thuyết?

Đúng rồi, còn có thượng cổ chúng thần gì đấy, cũng không biết có trên Thiên Vị không.

Nhưng điều khiến Vương Hạo nghĩ mãi không rõ chính là, loại cao thủ cấp bậc Thiên Vị này không có chuyện gì lại chạy tới một nơi nhỏ bé như tinh hệ Ngân Hà này làm gì, còn chui loạn vào trong nội dung vở kịch của hắn, chẳng lẽ là tới đoạt danh tiếng . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.