Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 501: Chương 501: Nam nhân quá ưu tú cũng là một cái tội




Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu vuốt vuốt mi tâm, cảm thấy vị lão đại này càng ngày càng không biết xấu hổ.

Bản thân mình ngày ngày giắt chuyện gái bao ở khóe miệng, hiện tại còn mặt dày khinh bỉ Vương Thiên Dật trai gái, thật là nói phét như thần.

Dĩ nhiên, Vương Thiên Dật quả thật có hiềm nghi ăn cơm gái bao, chuyện nữ mạnh nam yếu này thật sự rất dễ làm cho người ta hiểu nhầm.

Vương Thiên Dật thậm chí có suy nghĩ muốn tự sát, hắn lại bị nhi tử của mình nói là đồ bất lực, trong lòng quả thực như có ngàn lớp sóng cuộn trào, hơn nữa còn cuộn trào hết đợt này đến đợt khác!

Nhất là ánh mắt của mọi người chung quanh, khiến Vương Thiên Dật chỉ hận không tìm được một lỗ hổng để chui xuống, thật là không còn mặt mũi nào nhìn người khác.

Nhạc Viễn Quang lắc đầu:

- Có loại nhi tử này cuối cùng nhất định bị tức chết, vẫn là nữ nhi tốt, là áo bông nhỏ bên cạnh cha mình.

- Hạo nhi, vừa rồi con nói quá lời rồi. . .

Lâm Thi Kỳ bị Vương Hạo lôi kéo, cảm thấy nhức đầu.

Nàng vốn tưởng rằng sau khi trở về, chính là một nhà đoàn viên, sau này người một nhà cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng ai biết, tình huống hiện tại hoàn toàn không giống với tưởng tượng của nàng, hai cha con căn bản là bằng mặt không bằng lòng, nhất là Vương Hạo từ nhỏ bị người ta khi dễ, trong lòng tràn đầy oán khí và địch ý với Vương Thiên Dật.

Nhìn tình hình, nhiệm vụ thiết yếu trước mắt của nàng, chính là nghĩ cách hóa giải mâu thuẫn giữa hai cha con.

- So với tuổi thơ u ám mà hắn mang lại cho ta, ta thấy không có gì là quá đáng.

Vương Hạo bĩu môi.

Lâm Thi bất đắc dĩ lắc đầu:

- Hạo nhi, chúng ta nên nhìn về phía trước, chứ không phải sống trong quá khứ, sau này phụ thân và mẫu thân sẽ bù đắp cho con, con cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt.

Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, cười hì hì nói:

- Mẫu thân, con nghe nói mẹ là cung chủ Băng cung gì đó, nếu mẹ truyền vị trí cung chủ đấy cho con, vậy con cũng không để tâm vào mấy chuyện vụn vặt nữa.

Lâm Thi Kỳ chớp chớp mắt, gật đầu nói:

- Được!

Vương Hạo ngây ngẩn cả người, hạnh phúc này tới quá đột ngột!

Đồng thời, Vương Hạo cũng cảm nhận được một tình thương vô tư của mẹ đến từ Lâm Thi Kỳ.

- Mẫu thân . .

Trong hốc mắt Vương Hạo thoáng ửng đỏ ướt át, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thi Kỳ.

Hắn phát hiện bất kể lúc nào, tình thương của mẹ vĩnh viễn cũng vô tư như vậy, làm cho người ta cảm động, trước kia như vậy, hiện tại cũng thế.

- Khụ khụ. . .

Mộc Dao khẽ ho khan một tiếng, cắt đứt hình ảnh ấm áp này.

- Làm gì vậy! Không biết lớn nhỏ.

Vương Hạo quay đầu lại trợn mắt nhìn Mộc Dao, quyết định mượn vị quan mới đến nhậm chức này làm mồi lửa để khai đao.

Mộc Dao không thèm để ý đến Vương Hạo, nhẹ giọng nói:

- Căn cứ vào quy củ truyền thừa của Băng cung, cung chủ cần tại vị hai mươi lăm năm mới có thể thoái vị, cung chủ hiện giờ mới tại vị năm thứ hai mươi ba, cũng là nói, cung chủ muốn thoái vị còn cần hai năm nữa.

- Đáng ghét, tại sao lại còn loại quy củ chó má này chứ?

Vương Hạo mất hứng, miếng thịt đưa đến khóe miệng lại bay đi.

Lâm Thi Kỳ suy nghĩ một lát, gật đầu nói:

- Ta nhớ hình như thật sự có quy củ này, chẳng qua không ngờ ta đã làm cung chủ năm thứ hai mươi ba rồi, thật là thời gian thấm thoát thoi đưa!

Mộc Dao đảo cặp mắt trắng dã, kể từ khi lên làm cung chủ, không phải là trốn nhà đi, thì chính là bế quan ăn ngủ, hoặc là về nhà thăm người thân, có thể nói chưa từng chân chính quản lý Băng cung được một ngày.

Nếu không phải Trưởng lão đoàn thay phiên ra mặt duy trì Băng cung vận chuyển, nói không chừng Băng cung đã sớm rách nát sụp đổ rồi.

Bây giờ lại ở đây cảm khái làm cung chủ năm thứ hai mươi ba, chuyện này có nửa xu quan hệ với nàng không?

- Nói cách khác, nếu ta muốn làm cung chủ còn cần hai năm?

Vẻ mặt Vương Hạo ủy khuất nhìn Lâm Thi Kỳ, kỳ vọng mẫu thân có thể cho hắn đi cửa sau.

Mộc Dao thản nhiên nói:

- Căn cứ vào quy củ của Băng cung, chỉ cần lão cung chủ nguyện ý thoái vị, như vậy sẽ mở ra cuộc thi chọn lựa thiếu cung chủ, đệ tử của các vị trưởng lão cũng có tư cách tham gia, chỉ có người thắng mới có thể trở thành cung chủ Hạ giới.

- Thôi đi, ở trước mặt ta, đám người đó đều là cặn bã. . .

Vương Hạo bĩu môi, căn bản không đặt những người này trong mắt.

Mộc Dao liếc nhìn Vương Hạo, vô tình đả kích nói:

- Tinh hệ Bảo Bình là căn cứ thuộc về chủng tộc siêu nhiên, người tham gia cuộc thi chọn lựa Thiếu cung chủ, tu vi thấp nhất cũng là tu vi Võ Thánh.

- Khụ khụ. . . thấp nhất cũng là Võ Thánh?

Vương Hạo bị sặc, hắn đột nhiên cảm giác mình chính là một tên nhà quê, liều mạng ở trước mặt nhà giàu nói khoác mình có một trăm vạn, thật sự quá mất mặt.

- Hạo nhi, thiên phú của con rất mạnh, cho dù với trạng thái hiện tại, ở tinh hệ Bảo Bình cũng có thể đứng vào hàng ngũ thiên tài nhị lưu.

Lâm Thi Kỳ âu yếm sờ đầu Vương Hạo.

Hai tròng mắt Mộc Dao hiện lên vẻ khiếp sợ, một thiếu niên từ nhỏ sống trong chủng tộc cấp thấp, lại đứng vào hàng ngũ thiên tài nhị lưu của tinh hệ Bảo Bình.

Nếu đến tinh hệ Bảo Bình, lại có cung chủ Băng cung ở phía sau làm chỗ dựa, với chiến lực này còn không thể bay lên?

- Nhị lưu!?

Sắc mặt Vương Hạo đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn đột nhiên ý thức được con đường mình phải đi còn rất dài, nếu muốn đuổi kịp thời đại, chỉ có không ngừng cường hóa bản thân mới được.

- Ừ. . .

Vương Hạo đột nhiên ngây người, cảm giác giống như nghe thấy có người đang gọi hắn.

- Không ngờ các ngươi cũng có hôm nay. . .

Vương Hạo bấm tay tính toán, khóe miệng hiện lên nụ cười, thì ra là Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi gặp phải công kích của Hoàng Vĩ Nhất.

- Ài, nam nhân quá ưu tú cũng là một cái tội!

Vương Hạo thở dài, quyết định vẫn đi cứu hai nàng, sau đó dùng ân tình này uy hiếp, bức bách các nàng làm tiểu nữ bộc cho mình.

Nghĩ tới đây, sau khi Vương Hạo nói thầm vào bên tai Lâm Thi Kỳ, Lâm Thi Kỳ cũng không dài dòng, một tay túm lấy Vương Hạo biến mất ngay tại chỗ.

Tất cả mọi người ở lại đều kinh hãi, Lâm Thi Kỳ này rốt cuộc có tu vi gì, tại sao lúc đi bọn họ lại hoàn toàn không có phản ứng gì!

Trong ánh mắt Vương Thiên Dật nổi lên vẻ kiên nghị, hắn tuyệt đối không ăn cơm bao, hắn chính là dựa vào bản thân mình để cố gắng chống đỡ cái nhà này.

Vẻ mặt Minh Khê như phát mộng, hoàn toàn không hiểu nổi hiện tại đang có chuyện gì.

Lâm Thi Kỳ rốt cuộc là giúp nhân tộc, hay là không giúp?

- Được rồi, vẫn nên báo cáo lên trên đi!

Minh Khê thở dài, hạ lệnh rút quân.

Dù sao hiện tại thế cục không rõ ràng, nếu khai chiến cuối cùng người chịu thiệt rất có thể là các nàng, cho nên vẫn nên báo cáo lên trên, cho nữ vương, nữ hoàng quyết định.

Rất nhanh, đại quân Ám Tinh linh tộc rút lui, nhưng đại lão nhân tộc cũng không thể cao hứng.

Rõ ràng có thể đánh bại Ám Tinh linh tộc, hơn nữa mang theo sĩ khí đại thắng đánh vào Ám Tinh linh tộc, nhưng tiểu tử Vương Hạo này lại tới quấy rối, hại bọn họ bỏ lỡ cơ hội chiến đấu, thật là khiến bọn họ tức tối.

Mà điều khiến bọn họ nhức đầu nhất chính là, muốn thắng lợi một là cần Lâm Thi Kỳ xuất thủ, hai là có chiến hạm chiến đấu.

Nhưng cả hai thứ này đều có liên quan đến Vương Hạo, mà một khi nhấc lên quan hệ với Vương Hạo, như vậy không có tiền hiển nhiên không dễ làm việc.

Về phần để Vương Thiên Dật ra mặt, vậy thì càng giống nói đùa, tiểu tử này ỷ có mẹ mình làm chỗ dựa, hoàn toàn không xem phụ thân Vương Thiên Dật ra gì.

- Các vị xem chúng ta nên làm gì bây giờ?

Kiếm Thái Phong không nhịn được hỏi.

Các đại lão bất đắc dĩ thở dài, còn có thể làm gì? Thắng lợi đang ở trước mắt, chẳng lẽ còn có thể buông tha?

Coi như tiện nghi cho tiểu tử ngu ngốc Vương Hạo kia, nể mặt mẫu thân của hắn vậy. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.