- Ta...
Vương Thiên Dật muốn mở miệng giải thích, nhưng há miệng lại không nói nên lời.
Bởi vì dù hắn có giải thích thế nào đi nữa, cũng không che giấu được sự thật là hắn không phải là một người cha đúng mực.
Tất cả đại lão Võ Tôn đều lắc đầu, phụ nữ đúng là sinh vật không chịu nói lý, rõ ràng không phải là lỗi của Vương Thiên Dật, vậy mà cũng trách tội lên đầu hắn.
Mà trong lòng các lão gia quý tộc đều căng thẳng, Vương Thiên Dật còn vì đại nghĩa dân tộc mà không so đo chuyện năm đó.
Nhưng hình như mẹ Vương Hạo không hề quan tâm đến nhiều như vậy, động đến con trai cô ta, không nghi ngờ gì chính là đang chọc giận một con cọp cái.
Nghĩ đến đây, trong lòng các lão gia quý tộc lại đau khổ, cảm giác thằng nhóc Vương Hạo chính là khắc tinh của bọn họ, một lúc thì làm ra cái gì mà tòa nhà truyền thừa làm căn cơ của bọn họ lung lay, một hồi lại xây dựng mẫu hạm sử thi, kết quả xây xong lại bắt người ta đi thuê, đúng là không chịu nói lý.
Bây giờ mẹ hắn lại mạnh như vậy, với cái tính cách cáo già của hắn, chắc chắn phải vơ vét của cải của bọn họ nữa mới hài lòng.
Chuyện này làm cho những người đang trong thời gian túng quẫn như bọn họ khổ càng thêm khổ, đúng là ông trời mù mất rồi.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ làm cho con trai Thiên Đạo áy náy, nhận được 200 điểm giá trị số mệnh Thiên Đạo.
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, thì ra dùng mẹ để kích thích cha cũng được sao, cũng có thể làm cho ông ấy xấu hổ đến mức áy náy, tặng hắn giá trị số mệnh Thiên Đạo, đúng là niềm vui ngoài ý muốn thật.
Nghĩ đến đây, Vương Hạo vụng trộm lấy ra một ít bột mù tạc, cắn răng một cái, dậm chân một cái, sau đó trực tiếp ném vào trong miệng.
Lúc này, một cỗ hương vị gay mũi tràn ngập trong miệng, lan tràn đến tận cổ, sau đó xông thẳng lên xoang mũi, khuôn mặt hắn bị cay đến vặn vẹo biến hình, mù tạc sặc lên mắt, làm cho nước mắt và nước mũi chảy dài.
Tiểu Bạch ngạc nhiên đến ngây người tại chỗ, ngay cả củ cà rốt rơi xuống đất cũng hồn nhiên không biết, nó phát hiện ra không phải mình diễn không đạt, mà là lòng không đủ ác mà thôi.
Ít nhất một vốc mù tạt lớn đến vậy, nó cũng không dám nuốt vào, ít nhất không dám nuốt một tý.
- Oa oa, mẹ ơi, con của người đáng thương từ bé, không chỉ bị người ta đánh, mà ngay cả một bữa cơm no cũng không có...
Vương Hạo ôm Lâm Thi Kỳ gào khóc, nghe mà làm người ta phải đau lòng, người nghe phải rơi nước mắt luôn.
- Hạo nhi đừng khóc, là mẹ không tốt, năm đó nên mang theo con bên người... Từ hôm nay trở đi, chắc chắn mẹ sẽ bảo vệ con, ai dám ức hiếp con, mẹ sẽ diệt kẻ đó.
Lâm Thi Kỳ nhịn không được nước mắt, đứa con trai này chính là cục thịt đầu quả tim của bà đấy!
Bây giờ nghe được tin con trai bị người ta ức hiếp, sỉ nhục nhiều năm, sao bà không đau lòng, không tự trách, không tức giận được chứ?
Vương Thiên Dật nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc rống, sự áy náy trong lòng càng thêm mãnh liệt, hắn cảm giác mình không phải là người cha tốt, còn không tuân thủ hứa hẹn giữa vợ chồng, cuộc sống của hắn đúng là quá thất bại.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ làm cho con trai Thiên Đạo cực kỳ áy náy, nhận được 800 điểm số mệnh Thiên Đạo.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ có điểm giá trị số mệnh Thiên Đạo là 5100 điểm, hoàn thành giai đoạn thứ nhất của số mệnh siêu cường gia thân.
Vương Hạo sững sờ, hỏi.
- Giai đoạn thứ nhất là có ý gì?
Hệ thống giải thích.
- Giai đoạn thứu nhất có ý nghĩa là ký chủ đi ra bên ngoài, có tỷ lệ đụng trúng truyền thừa thượng cổ cao, đi trên đường phố cũng có thể mua được thần khí thượng cổ và các bảo bối khác, dù sao cũng là có vận khí tốt.
- Mẹ nó, mới chỉ có tỷ lệ thôi!
Vương Hạo ghét bỏ ra mặt, hắn đã giả chết, trêu đùa một hồi, sau đó ăn một nắm mù tạc lớn, nhưng kết quả còn không được 100%, đúng là đáng ghét.
Hệ thống im lặng.
- Ký chủ đừng có oán trách, 5100 điểm đã là rất cao rồi, ít nhất cũng gần bằng con trai Thiên Đạo như Lý Vân Dương rồi!
- Lý Vân Dương cũng chỉ có 5100 điểm thôi sao?
Vương Hạo sững sờ, nhịn không được hỏi.
- Vậy thì giá trị số mệnh Thiên Đạo của vị phụ thân tiện nghi của ta là bao nhiêu?
Hệ thống trả lời.
- Giá trị số mệnh Thiên Đạo của ba ngươi rất khủng bố, có hơn 100 vạn điểm.
- Bao nhiêu?
Vương Hạo ngạc nhiên đến ngây người, cùng là con trai Thiên Đạo, sao lại chênh lệch lớn đến như vậy chứ? Chẳng lẽ Lý Vân Dương là tài khoản tặng kèm khi mua điện thoại sao?
Hệ thống giải thích.
- Con trai Thiên Đạo cũng có đẳng cấp khác nhau, cấp bậc của ba ngươi rất cao, thành tựu tương lai sẽ là siêu cấp cường giả uy chấn khắp vũ trụ, mà Lý Vân Dương thì bị ngươi tai họa, nên mất đi rất nhiều kỳ ngộ, còn chuyện hắn có thể trưởng thành được hay không, thì phải xem vào cơ duyên sau này của hắn.
Vương Hạo nghĩ lại, cảm thấy hệ thống nói rất đúng, nếu như ba hắn có cấp bậc không cao, sao có thế phát hiện một truyền thừa Chiến Thần thượng cổ ở thâm sơn cùng cốc như Tinh Hệ Ngân Hà này chứ.
- Dựa theo kịch bản bình thường, lãng phí tám năm sẽ làm cho căn cơ vững chắc, tiếp theo chắc chắn có kỳ ngộ.
Vương Hạo liếc Vương Thiên Dật, hắn có cảm giác vận may của vị ba ba này sắp bạo phát rồi.
Nghĩ đến đây, Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài, vốn hắn đã rất thất vọng với cha ruột, bởi vì ông đã phụ lòng mong ước của hắn.
Nhưng dù sao ông ấy cũng là cha ruột của hắn, cũng không phải là nhặt được ngoài đường, là con trai thì chỉ có thể tha thứ có ba mình, tiếp tục bồi dưỡng Vương Thiên Dật đi trên con đường công thành danh toại.
Để đến lúc sau này hắn đi gây chuyện, cho vị ba ba này đi khắp nơi chùi đít cho hắn, đồng thời cũng rèn luyện bản thân, nhanh chóng chuyển hóa tiềm lực thành thực lực.
Nghĩ đến đây, Vương Hạo tự cho mình 1 like, hắn là đứa con có tiền đồ biết nghĩ cho ba mình, người làm ba như ông ấy đúng là tu ba đời mới được.
Đúng lúc này, đại tư lệnh Ám Tinh Linh Tộc, Minh Khê đi đến, cung kính nói.
- Vị tiền bối này, ta xin hỏi một chút, ngài đến trợ giúp Nhân Tộc sao?
Vương Hạo lập tức nhảy ra, lắc đầu nói.
- Mẹ ta không đến giúp Nhân Tộc, bà chỉ đơn thuần là đến gặp ta.
Minh Khê thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lâm Thi Kỳ không đến để giúp Nhân Tộc, vậy thì các cô có thể tiếp tục đánh, cướp đoạt tinh cầu cấp sáu đến tay.
Nhưng đáng tiếc là, người đàn ông cực phẩm tên Vương Hạo này, các cô không bắt được.
Sắc mặt tất cả đại lão Nhân Tộc biến thành màu đen, trong lòng đã chửi ầm lên, cái tên Vương Hạo này không phải là thứ tốt lành gì.
Vì để bọn họ ra tay thuê mẫu hạm sử thi, lại trái lương tâm làm ra loại chuyện này, đúng là sự sỉ nhục của Nhân Tộc.
Nhưng tiếc là tu vi của Lâm Thi Kỳ quá mạnh, mấy đại lão Nhân Tộc giận mà không dám nói, chỉ có thể nguyền rủa theo cách cổ xưa nhất, trong lòng vẽ vòng tròn nguyền rủa Vương Hạo cả đời không thoát khỏi thân phận xử nam.
Vương Thiên Dật trừng mắt nhìn Vương Hạo, vội vàng nói.
- Thi Kỳ, chuyện về Hạo Nhi thì chúng ta quay về rồi nói, bây giờ phải tranh thủ thời gian chấm dứt trận chiến này, người chết quá nhiều rồi.
Lâm Thi Kỳ nghĩ lại, cũng thấy mềm lòng, muốn ra tay chấm dứt trận chiến này.
Vương Hạo lập tức kéo tay Lâm Thi Kỳ lại, hầm hừ nói.
- Một người đàn ông lại đi nói vợ mình ra mặt chấm dứt chiến tranh giúp, ngài ăn cơm mềm đến nghiện sao! Con thấy thẹn thay cho ngài đấy...
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Vương Thiên Dật, bị con mình ghét bỏ là tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, trong lòng không biết có bao nhiêu con ngựa đang phi nhanh qua đây.