- Ầm ầm...
Trên bầu trời, tiếng nổ lớn không ngừng vang vọng.
Lâm Thi Kỳ ngẩng đầu lên nhìn trên bầu trời, chỉ thấy Vương Thiên Dật đang bị năm Võ Tôn Ám Tinh Linh Tộc vây công.
- Mẹ nó, ông già nhà mình có chiến lực thật khủng bố!
Vương Hạo khiếp sợ, nếu hắn nhìn không nhầm, tu vi của ba ba tiện nghi này chỉ có Võ Tôn cấp ba, vậy mà đấu được với năm Võ Tôn Ám Tinh Linh Tộc cấp sáu luôn.
Nhưng dưới tình huống tu vi thấp hơn đối phương, vị ba ba này còn có thể lấy một chọi năm, còn biểu hiện thành thạo như vậy, đúng là chiến lực biến thái làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lâm Thi Kỳ tự hào nói.
- Ba của con kế thừa truyền thừa chiến thần thượng cổ đấy, khiêu chiến vượt cấp chỉ là chuyện nhỏ.
- Truyền thừa chiến thần thượng cổ?
Vương Hạo cực kỳ ngạc nhiên.
Lâm Thi Kỳ cưng chiều sờ sờ đầu Vương Hạo.
- Chiến Thần thượng cổ là một trong những chúng thần thượng cổ, nghe nói bọn họ có thần lực thông thiên, giơ tay có thể tiêu diệt hàng trăm tinh hệ, dẫm chân một cái đã có thể làm cho toàn bộ sinh vật trong vũ trụ run rẩy.
- Không thể nào!
Vương Hạo thay đổi ánh mắt, ngay lúc này, hắn tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không hâm mộ và ghen ghét cha mình.
Mỗi ngày trôi qua hắn đều bị người ta mắng chửi, đi trên đường phố cũng bị ném trứng thúi, nhưng con trai Thiên Đạo kia lại không ngừng gặp kỳ ngộ, nhận hoa tươi mà tiếng vỗ ta của mọi người, hắn mà không ghen ghét có mà gặp quỷ.
Dù cuối cùng hắn đều sẽ nghĩ cách tẩy trắng thanh danh của mình, nhưng nhiều lần tẩy trắng như vậy thì có mấy ai tin tưởng nữa? Cuối cùng vẫn sẽ tiếng xấu muôn đời.
- Không đúng!
Bỗng nhiên Vương Hạo phản ứng lại, nếu mà mẹ hắn cũng biết chuyện này, tức là Vương Thiên Dật đã nhận được truyền thừa chiến thần này từ lúc bọn họ chưa chia xa, cũng tức là đã mười mấy năm trước rồi/
Mà khi đó tu vi của Vương Thiên Dật chỉ mới Võ Đế, điều này cũng có nghĩa là hắn khó mà rời khỏi tinh hệ Ngân Hà được, cho dù rời khỏi thì cũng chỉ đi vài tinh hệ xung quanh mà thôi.
Như vậy tức là hắn kiếm được truyền thừa thượng cổ ngay gần tinh hệ Ngân Hà, thậm chí là bên trong tinh hệ Ngân Hà cũng nên.
- Mẹ nó, vũ trụ lớn như vậy, thế mà ông ấy tìm được một cái truyền thừa trâu bò trên đất khỉ ho cò gáy này.
Vương Hạo khiếp sợ, chẳng lẽ đó là đồ tân thủ của con trai Thiên Đạo sao?
Đúng lúc này, ba người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu, Lăng Tiêu đi đến, lễ phép nói.
- Chào dì!
- Ba...
Vừa dứt lời, Vương Hạo đã cho mỗi người một cái tát, trách móc.
- Mẹ ta rất già sao? Phải kêu là tỷ tỷ!
- Hạo nhi, con không được vô lễ...
Lâm Thi Kỳ liếc Vương Hạo một cái, sau đó hối lỗi nói.
- Thật xin lỗi, Hạo nhi có chút thất lễ.
- Không thất lễ, không thất lễ!
Ba người nhìn ác bá Vương Hạo ở bên cạnh, vội vàng sửa miệng.
- Chào Lâm tỷ tỷ!
Lâm Thi Kỳ lại liếc Vương Hạo cái nữa, bà có cảm giác đứa con của mình không ngoan ngoãn như bề ngoài vậy đâu, nhưng mà không sau, chỉ cần là con trai của bà thì tất cả đều tốt.
Bỗng nhiên Lâm Thi Kỳ nhăn mặt, lẩm bẩm.
- Theo lý thuyết, sau vài chục năm thì tu vi của Thiên Dật ca phải trên Võ Tôn mới đúng, sao chỉ có Võ Tôn cấp ba thế này?
Ba người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu, Lăng Tiêu trợn mắt há mồm, lời này có ý gì? Chẳng lẽ tu vi của Vương Thiên Dật tăng vậy mà còn chậm sao? Nếu lời này truyền ra ngoài, còn để cho người ta sống nữa hay không?
Đồng thời, trong lòng ba người cũng chửi thầm mẹ nó, một nhà ba người này đúng là không có ai tầm thường hết.
Đúng lúc này, Mộc Ngọc theo Lâm Thi Kỳ đến đây từ xa đi đến.
- Cung chủ, vừa rồi ta biết được một tin tức từ chỗ Thủy Dao, Vương Thiên Dật bị nhốt ở Thiên Ma Tinh tám năm, cũng chỉ thoát khốn mấy tháng gần đây thôi.
- Bị nhốt tám năm?
Lâm Thi Kỳ thay đổi sắc mặt.
- Vậy thì Hạo Nhi do ai chăm sóc?
- Cái này...
Mộc Ngọc thở dài, không biết nên nói thế nào mới tốt.
Năm đó thân phận của Vương Hạo được giữ bí mật tuyệt đối, ngay cả Thủy Dao cũng không biết, nên cũng không nhúng tay vào chuyện Vương Hạo bị quý tộc hãm hại.
Điều này cũng làm cho Vương Hạo, vốn là một thiếu cung chủ lại phải lưu lạc đến địa cầu, sống cuộc sống gian khổ.
Vương Hạo ủy khuất nói.
- Năm đó phụ thân mất tích, bọn quý tộc lập tức tìm đến tận cửa, bọn họ không chỉ nhục nhã con, còn đuổi con ra khỏi Đế Tinh, nếu không nhờ Tô Mộc gia gia cứu con ra, có lẽ con đã chết rồi.
- Lẽ nào lại như vậy!
Lâm Thi Kỳ giận dữ, Vương Hạo là miếng thịt trên đầu quả tim của bà, là người bà ngày nhớ đêm mong trong mấy chục năm qua, thương cho Vương Thiên Dật vất vả vừa làm cha vừa làm mẹ, nhưng không ngờ hắn lại chơi trò mất tích, làm cho con trai bảo bối của bà bị người ta ức hiếp từ nhỏ.
Chuyện này làm cho tình thương mẹ tích tụ trong mười tám năm qua lập tức bạo phát.
Lúc này, một cỗ khí tức kinh khủng càn quét khắp chiến trường, cả vùng đất đều xuất hiện vết rách, hòn đá cực lớn cũng thoát khỏi lực hút của trái đất trôi lơ lửng, khắp nơi phải dùng đến từ trời rung đất chuyển để hình dung.
Ba người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu, Lăng Tiêu bị cục diện bất thình lình này dọa cho răng run cập cập, hai chân nhũn hết ra.
Lúc này, dù là Võ Tôn Nhân Tộc hay là Võ Tôn Ám Tinh Linh Tộc đều dừng tay, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lâm Thi Kỳ.
Trong lòng Võ Tôn Nhân Tộc hiện lên hai chữ mẹ nó, mẹ của Vương Hạo cường đại như vậy, chắc chắn thằng nhóc đó sẽ lên trời mất.
Võ Tôn Ám Tinh Linh Tộc cực kỳ hoảng sợ, cô gái này là ai? Sao lại mạnh đến như vậy chứ? Nhìn qua thì Nữ Hoàng cũng không phải là đối thủ đâu.
Vương Hạo trợn mắt há mồm, hắn biết mẹ mình rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến trình độ nhưu vậy, hắn cảm giác dù gặp Lão Ma Đầu lúc trước, ông ta cũng không chịu nổi một tát của mẹ mình.
Nhưng hắn cũng mong là mẹ càng mạnh càng tốt, vậy thì hắn mới có thể đi tai họa cho muôn dân trăm họ trong vũ trụ.
Mộc Ngọc gấp gáp nói.
- Cung chủ, ngài vừa mới thức tỉnh, còn chưa khống chế nổi lực lượng, ngài không được tức giận đâu.
- Hô hô...
Lâm Thi Kỳ hít sâu mấy hơi, nén lửa giận của mình xuống.
Lúc này, từng khối đá lớn từ trên bầu trời rơi xuống, trời đất khôi phục lại sự tĩnh lặng, nhưng mà lòng người ở đây không cách nào bình tính được.
- Thi Kỳ, em không có chuyện gì...
Vương Thiên Dật phi thân chạy lên, vẻ mặt nôn nóng và quan tâm hỏi.
- Ba...
Còn chưa dứt lời, Lâm Thi Kỳ đã đánh cho hắn một cái tát, bà kích động hỏi dồn.
- Vương Thiên Dật, lúc trước ta đi ngươi đã cam kết thế nào? Ngươi nói sẽ thay ta chăm sóc Hạo nhi cẩn thận, không để nó bị người ta ức hiếp, nhưng ta vừa đi ngươi đã chơi trò mất tích, làm cho con trai bị người ta đuổi đánh tử nhỏ, đó là lời hứa của ngươi sao?
Vương Hạo trốn ở một bên cười trộm, vừa rồi ba ba tiện nghi muốn dạy dỗ hắn, bây giờ phải xem ai đang dạy dỗ ai đấy.
Ba người Tiễn Vạn Dương, Lăng Tiêu, Trần Diệu ở bên cạnh co quắp khóe miệng, bọn họ đã thay đổi giới hạn vô sỉ của Vương Hạo lại lần nữa rồi, hắn lại đi châm ngòi cho cha mẹ đánh nhau, đứa nhỏ này là con ruột thật sao?
Sắc mặt của Mộc Ngọc đen thui, cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Thủy Dao nói thằng nhóc Vương Hạo này rất xấu xa.
Đâu chỉ là xấu xa chứ, đúng là xấu đến tận trong nhà luôn...
--------------