Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 498: Chương 498: Ám ảnh trong lòng Vương Thiên Dật.




- Hạo nhi, con thật quá đáng!

Vương Thiên Dật điên tiết, thằng nhóc thúi này lại dám giả chết trêu đùa cha ruột, nếu không dạy dỗ thật tốt, không chừng sau này trở thành thanh niên hư hỏng luôn cũng nên.

Nhìn thấy Vương Thiên Dật tức giận, tất cả mọi người đều kích động.

Nói thật, trong lòng bọn họ đã có xúc động đập chết thằng nhóc vô sỉ Vương Hạo này từ lâu, nhưng ngại mặt mũi của Vương Thiên Dật, nên không ai ra tay.

Nhưng hôm nay Vương Thiên Dật cũng phải nổi giận lôi đình, thằng nhóc thúi Vương Hạo sẽ chạy trời không khỏi nắng, tốt nhất là treo ngược hắn lên mà đánh.

Trong lòng Vương Hạo bắt đầu căng thẳng, vị ba ba tiện nghi này tức giận thật rồi sao?

Nếu thật sự tức giận, vậy thì sau này hắn thảm rồi, dù sao trước mặt Võ Tôn, một con tép Võ Vương như hắn không là gì cả.

Cuối cùng Triệu Y Linh cũng phục hồi tinh thần lại, tức giận trừng mắt nhìn Vương Hạo, thằng khốn này bị đánh chết cũng là đáng đời, mỗi ngày chỉ biết lừa gạt nước mắt của cô thôi.

Vương Hạo nhướng lông mày.

- Em nói chỉ cần ta đứng dậy, vậy thì chuyện gì cũng đồng ý với ta.

Khuôn mặt của Triệu Y Linh đã đỏ bừng, có xúc động muốn quất chết tên lưu manh vô sỉ này.

Vương Thiên Dật tức đến phát điên, thằng nhóc hỗn láo này không để hắn vào mắt gì hết, làm sai còn không chịu hối lỗi, còn đứng đó tán gái nữa, đúng là không thèm để cha ruột như hắn vào mắt mà!

- Ông ông...

Đúng lúc này, tiếng động cơ từ trên bầu trời đến gần, một chiếc phi thuyền chưa bao giờ thấy bay xuống.

Đồng tử của Thủy Dao co rút mạnh, nhanh chóng vọt đến gần phi thuyền, quỳ xuống, cung kính nói.

- Cung nghênh cung chủ!

- Cung chủ!

Sắc mặt của Vương Thiên Dật cực kỳ kích động, chắc chắn là người vợ mà hắn mong nhớ ngày đêm, Lâm Thi Kỳ đến đây.

Bỗng nhiên Vương Hạo gào khóc thảm thiết.

- Mẹ yêu của con, cuối cùng con trai cũng nhìn thấy ngài, mẹ phải đòi lại công bằng giúp con! Ba ba đã bỏ nhà theo gái từ khi con còn nhỏ, bây giờ hắn không còn tiền nữa, nên đến đòi tiền con, còn muốn đánh con nữa...

Sắc mặt Vương Thiên Dật lập tức đen thui, có loại con trai thế này đúng thật là ông trời đui mù mà.

Mọi người ở đây cho Vương Thiên Dật một ánh mắt thương hại, nhà có con trai cực phẩm như vậy, đúng là đời người đau buồn thật.

Tuy nhiên, mọi người ở đây đều có chút hưng phấn không hiểu nổi, không biết lát nữa Lâm Thi Kỳ tin tưởng ông xã mình, hay là tin con trai mình đây.

Tiểu Bạch vừa gặm cà rốt, vừa khinh bỉ nói.

- Ngươi khóc cả buổi rồi cũng không có giọt nước mắt nào đó thôi.

Vương Hạo liếc nhìn Tiểu Bạch một cái, sau đó hắn túm lấy hai lỗ tai của nó, nhét cái đầu con thỏ này vào trong Linh Giới Cầu.

Thấy như vậy, tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi, đó là bảo bối gì thế, sao có thể chứa vật sống được chứ? Hơn nữa quả cầu thủy tinh nhỏ như vậy, sao có thể nhét được con thỏ vào đây?

Giờ khắc này, có ít người bắt đầu tính toán trong lòng.

Mặc dù Vương Hạo có rất nhiều chỗ dựa, hơn nữa còn rất mạnh, nhưng những bảo bối trên người hắn lại quý giá như thế, làm người ta nhịn không được muốn chiếm làm của riêng.

Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ nôn nóng vang lên.

- Con là Hạo Nhi sao...

Vương Hạo ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt trắng nõn như ngọc, vừa dịu dàng vừa khẩn trương nhìn hắn, trong mắt của cô là sự áy náy và yêu thương.

- Mẹ...

Vương Hạo chạy nhanh lên phía trước, ôm cổ Lâm Thi Kỳ, nước mắt rơi như mưa.

Mọi người ở đây sửng sốt, thằng nhóc hư hỏng này đang khóc sao?

Nhưng mà nghĩ lại, mẹ con nhiều năm không gặp mặt, nếu được gặp lại thì có vẻ mặt này cũng là bình thường.

Vương Thiên Dật vừa đi về phía trước, vừa nghẹn ngào nói.

- Thi Kỳ, cuối cùng em đã quay về!

- Thiên Dật ca!

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thi Kỳ nổi lên nhu tình vô hạn.

Cuối cùng Vương Thiên Dật nhịn không nổi nữa, bước lên muốn ôm Lâm Thi Kỳ, thuận tiện ôm luôn thằng con không có mắt này vào lòng luôn.

Vương Hạo ngẩng đầu, rưng rưng nói.

- Mẹ ơi, con trai đã chuẩn bị cho ngài một thứ rất tốt, bây giờ con đưa mẹ đi xem.

Nói xong, hắn lấy Linh Giới Cầu ra, hai người cứ vậy mà biến mất tại chỗ.

Hai tay Vương Thiên Dật cứng đờ giữa không trung, hắn có cảm giác xấu hổ muốn chết, lúc trước gia đình Nhạc Viễn Quang đoàn tụ, hình ảnh kia mới gọi là ấm áp, nhưng đến lượt hắn thì sao? Vì sao thằng con lừa đảo lại bắt mất vợ mình chạy mất?

Nhạc Viễn Quang cũng cho Vương Thiên Dật một ánh mắt thương hại, gặp phải loại con này thì ít nhất sẽ giảm thọ mười năm, ám ảnh trong lòng cũng cực kỳ lớn lao cho xem.

Đồng thời, Nhạc Viễn Quang cũng muốn biết, thằng nhóc Vương Hạo này sẽ nói bậy thế nào về Vương Thiên Dật ở trước mặt Lâm Thi Kỳ.

...

Trong Linh Giới Cầu.

Vương Hạo và Lâm Thi Kỳ cùng nhau xuất hiện.

Tiểu Bạch hầm hừ nhảy lên bờ vai Vương Hạo, chuẩn bị dạy dỗ tên vô sỉ dám lừa gạt con thỏ này một trận.

- Một bé thỏ con thật đáng yêu!

Đôi mắt của Lâm Thi Kỳ sáng ngời, dùng tay bế Tiểu Bạch lên, ôm vào ngực vuốt ve.

Điều làm cho Vương Hạo có cảm giác không thể tin nổi là, Tiểu Bạch lại không hề phản kháng, nó ngoan ngoãn nằm hưởng thụ sự vuốt ve của Lâm Thi Kỳ.

- Ha ha, bé con này không ngốc chút nào...

Lâm Thi Kỳ cười khanh khách, đầu ngón tay của bà nổi lên một ánh sáng trắng, trong lúc vuốt ve thì ánh sáng trắng này dung nhập vào trong người Tiểu Bạch, làm cho khí tức của nó không ngừng tăng lên.

Vương Hạo nhăn mặt, hắn đã thấy qua hình ảnh này rồi, lúc trước Hương Hương cũng thường xuyên vuốt ve Tiểu Bạch như vậy, mà con thỏ này lại không cần làm cái gì, mà tu vi đột phá thì cứ như ngồi tên lửa vậy.

- Xem ra người mẹ này của mình không hề đơn giản đâu! Tu vi ít nhất là trên Võ Tôn đấy!

Trong lòng Vương Hạo rõ ràng, hắn chuẩn bị toàn lực dỗ cho mẹ mình vui vẻ.

- Hạo nhi này, con nói có đồ vật muốn cho mẹ xem phải không? Đó là gì vậy?

Lâm Thi Kỳ tò mò nhìn bốn phía, bà phát hiện ra đây là một không gian độc lập, trong lòng cảm thấy hứng thú với kinh nghiệm những năm gần đây của Vương Hạo.

Vương Hạo đưa một bông hoa tràn ngập sinh mệnh cho Lâm Thi Kỳ.

- Đây là Bông Hoa Sinh Mệnh mà con cố ý chuẩn bị cho mẹ, chúc mẹ mãi mãi trẻ đẹp.

- Bông hoa Sinh Mệnh!

Lâm Thi Kỳ cực kỳ cảm động.

Bông hoa Sinh Mệnh này cực kỳ quý hiếm, dù tìm kiếm khắp mấy trăm ngàn tinh hệ, cũng chưa chắc đã tìm được một bông đâu.

Nhưng đối với người cầm quyền của tinh hệ Bảo Bình, bọn họ không hề thiếu loại bảo vật này.

Nhưng mà, đây là bông hoa do con trai tặng, khác xa hoàn toàn so với những kẻ khác dâng lên, bà quyết định sau này về sẽ ném bồn hoa kia đi, sau đó trồng bông hoa này vào đó.

- Ừ?...

Bỗng nhiên, Lâm Thi Kỳ nhăn chân mày lá liễu lại, bà vung tay ra, một lối đi tối đen xuất hiện phía trước.

- Mẹ nó!

Vương Hạo kinh hãi, cảm giác mình đang nằm mơ, mẹ hắn vậy mà không cần sự đồng ý của hắn, có thể mở ra cửa của Linh Giới Cầu.

Lâm Thi Kỳ ôm Tiểu Bạch đi ra ngoài, Vương Hạo cũng vội vàng đi theo.

Vừa ra khỏi lỗ đen, bên ngoài đã vang lên nhiều tiếng nổ lớn, chỉ thấy Ám Tinh Linh Tộc đã giết đến đây từ lúc nào, làm cho Đạt Lạp Tinh chìm vào chiến hỏa, khói lửa bay mù mịt.

Trên bầu trời, khắp nơi đều là phi thuyền Ám Tinh Linh Tộc, một Võ Tôn bay lên trời, hai bên đang mở ra một cuộc đại chiến.

Vương Hạo nhếch khóe miệng, chỉ cần chiến tranh nổ ra, hắn không sợ không có người thuê mẫu hạm sử thi...

---------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.