Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 497: Chương 497: Giả chết.




Đạt Lạp Tinh.

Đại quân Nhân Tộc đã đến.

Vương Hạo đang ôm Tiểu Bạch dặn dò cái gì đó.

Vừa thấy mặt, Kiếm Thái Phong đã chửi ầm lên.

- Thằng nhóc thúi Vương Hạo kia, lão phu nghĩ lương tâm của ngươi thức tỉnh, nên không màng nguy hiểm mà chạy đi nổ Ma Sát Tinh, nhưng không ngờ ngươi mới quay người đã làm gian thương rồi, ngươi muốn làm cho chúng ta tức chết mới vừa lòng sao?

Vương Hạo bĩu môi.

- Đừng nói nhiều, ông muốn dùng bao nhiêu tiền để thuê mẫu hạm sử thi?

Kiếm Thái Phong tức đến phát điên, thằng nhóc này không hề nghe hắn nói chuyện chút nào, nếu hắn mà biết thằng nhóc này giấu mẫu hạm sử thi ở chỗ nào, chắc chắn hắn sẽ đánh nát mông Vương Hạo, cho hắn hiểu được cái gì gọi là kính già yêu trẻ.

Thủy Dao xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói.

- Vương Hạo, chúng ta đã không tính toán chuyện ngươi đánh cắp mẫu hạm sử thi đã là rất nể tình rồi, ngươi đừng có cố ý gây sự.

Các đại lão ở đây liên tục gật đầu, liên tục nói.

- Vương Hạo, chiến sự hôm nay có lợi cho chúng ta, ngươi không thể cố ý gây sự mà mất cái lợi lớn như vậy được.

- Đúng vậy, nhanh giao mẫu hạm sử thi ra, chúng ta nhanh chóng đánh bại Ám Tinh Linh Tộc.

- Vương Hạo, chỉ cần Ám Tinh Linh Tộc bị đánh lui, vậy thì ngươi chính là anh hùng, anh hùng thiếu niên.

- Đứa trẻ ngoan nghe lời đi, nhanh đưa mẫu hạm sử thi ra, chuyện ngươi trộm mẫu hạm sử thi thì bỏ qua cũng được.

- Nếu ngươi thích mẫu hạm sử thi, vậy thì sau khi Ám Tinh Linh Tộc bị đánh lui, chúng ta đưa cho ngươi không được sao?

...

- Ai cố ý gây sự? Ai trộm mẫu hạm sử thi? Các ngươi mà nói như vậy nữa, coi chừng ta tố cáo các ngươi tội phỉ báng!

Vương Hạo thấy không vui, hắn hậm hực nói.

- Kẻ trộm mẫu hạm sử thi rõ ràng là bọn người Quan Tân Hùng mới đúng, ta chỉ là thấy tức giận vì hành vi của bọn chúng, nên mới ra tay cướp mẫu hạm sử thi về, cứu chữa tổn thất cho Nhân Tộc, không nghi rằng các ngươi lại cho rằng ta là người như thế, bây giờ ta không vui, nên ai thuê đều bị tăng giá.

Mọi người đều trợn trắng mắt, thằng này đúng là trước sau như một vẫn không biết xấu hổ, muốn nói lý với hắn, hắn còn không chịu nghe, vậy mà còn đòi tăng giá.

Nếu không phải vì thực lực của Vương Thiên Dật quá mạnh mẽ, bọn họ đã muốn chạy lên đánh thằng nhóc này một trận thật đau cho đỡ tức, đúng là làm người ta tức muốn ói máu mà.

Hai tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu cúi đầu đếm mấy con kiến trên đất, bọn họ phát hiện lão đại nhà mình không biết xấu hổ chút nào, bây giờ có lẽ ba người Quan Tân Hùng không thể quay về được nữa, nên hắn đổ luôn chậu nước bẩn kia lên đầu bọn họ, đó là chết không có đối chứng đấy!

Vương Thiên Dật đi lên nói.

- Hạo nhi, trước mặt đại nghĩa dân tộc, sao con lại đòi trả giá, sao không vì tình dân tộc chứ?

Vương Hạo ghét bỏ ra mặt.

- Cho nên ngài lăn lộn cả đời cũng chỉ nghèo như vậy thôi!

- Khục khục...

Vương Thiên Dật lập tức bị sặc, hắn đang nói đến đại nghĩa dân tộc, nhưng thằng nhóc này lại lái qua vấn đề tiền bạc là sao.

Vương Hạo xoa bóp cái bụng nhỏ của Tiểu Bạch, hình như đang ra ám hiệu gì đó, sau đó bỗng nhiên hắn sùi bọt mép, cơ thể co dật, rồi ngã nhào lên mặt đất.

- Hạo Nhi, ngươi làm sao vậy?

Vương Thiên Dật kinh hãi, nhanh chóng đi lên xem xét.

Triệu Y Linh cũng bị dọa cho hét lên.

- Vương Hạo, anh thế nào rồi? Đừng làm em sợ!

Tiểu Bạch ghé vào trên người Vương Hạo, cao giọng gào khóc.

- Vương Hạo ca ca, ngươi đừng vứt bỏ bản bảo bảo thỏ mà! Ngươi cần gì khổ như vậy chứ! Biết là những người này sẽ không cảm ơn mình mà vẫn chạy đi Ám Tinh Linh Tộc, kết quả còn trúng độc đầy mình, không thuốc nào chữa được, bây giờ muốn kiếm ít tiền cho ba mình dưỡng lão cũng không được, những kẻ này không hiểu được ngươi, còn nói những lời khó nghe như vậy, hu hu, Vương Hạo ca ca, ngươi oan còn hơn cả đậu nga nữa...

- Trúng độc!

Mọi người ở đây kinh hãi, trong lòng bắt đầu tràn ngập sự xấu hổ.

Đứa trẻ thật là tốt bụng!

Không chỉ hi sinh thân mình cho dân tộc, mà sắp chết còn nghĩ đến chuyện dưỡng già cho cha mình, đúng là đứa con có hiếu có đức.

Kiếm Thái Phong đứng ra, nghiêm túc nói.

- Thấy Vương Hạo trung hiếu như vậy, lão phu đồng ý thuê mẫu hạm sử thi!

Các vị đại lão liên tục gật đầu, tỏ vẻ người trung hiếu như vậy phải được ghi vào sử sách, làm cho người đời sau biết được thế nào là yêu dân tộc, yêu người nhà.

Tiểu Bạch ngẩng đầu, đau lòng gần chết nói.

- Nếu như không thuê, các ngươi sẽ là con rùa đen bát đản.

Các vị đại lão trợn trắng mắt, cảm thấy con thỏ này không đáng yêu chút nào.

Thủy Dao nhăn chân mày lá liễu lại, cảm giác có chút không đúng, người trúng độc mà có sắc mặt hồng nhuận phơi phới như thế sao?

Khóe mắt của ba người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu và Lăng Tiêu co giật, cảm giác mình không theo kịp tiết tấu của một người một thỏ này.

Còn trúng độc?

Chuyện này xảy ra từ khi nào vậy? Sao bọn họ không biết chứ?

Oan khuất so sánh hơn cả đậu nga cơ à?

Rõ ràng là Chu lột da lòng dạ hiểm độc có được không?

Triệu Y Linh khóc thảm, ghé vào người Vưỡng Hạo thút thít nỉ non.

- Vương Hạo, ngươi đứng dậy đi, chỉ cần ngươi đứng dậy, chuyện gì ta cũng đồng ý với ngươi hết...

Bỗng nhiên Tiểu Bạch kích động chỉ tay vào Vương Thiên Dật, kêu lên như tâm tê phế liệt.

- Nhất là kẻ làm cha như ngươi, không phải là thứ gì đáng giá hết, trước kia chúng ta sống tiêu sái thì chẳng sao, nhưng từ khi ngươi xuất hiện, hắn lại muốn chứng minh bản thân, kết quả còn bù luôn cả mạng sống vào...

Vương Thiên Dật kích động, chẳng lẽ Vương Hạo một mình xâm nhập Ám Tinh Linh Tộc, nổ Ma Sát Tinh là để cho hắn công nhận đứa con trai này sao?

Nghĩ đến đây, Vương Thiên Dật vận chân khí của mình đưa vào trong cơ thể Vương Hạo, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn phải cứu con trai mình, hắn đã không làm tròn trách nhiệm một người cha rồi, nên bây giờ Vương Thiên Dật hắn tuyệt đối không để cho Vương Hạo xảy ra chuyện.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ làm cho con trai Thiên Đạo áy náy chưa từng có, nhận được 2000 điểm số mệnh Thiên Đạo.

Vương Hạo mở mạnh mắt ra, nhanh chóng đứng dậy, hắn vỗ tro bụi trên mông, trên mặt là sự tươi cười vui sướng, giả chết một lúc, vậy mà có thể xong mọi chuyện, còn có thể nhận thêm được điểm số mệnh Thiên Đạo, hắn phải khen ngợi cho sự thông minh của bản thân mình.

Mọi người ở đây ngốc lăng, không phải thằng nhóc này trúng độc sắp chết sao? Vì sao bỗng nhiên khỏe lại rồi.

Tiểu Bạch nhảy lên vai Vương Hạo, trên khuôn mặt nhỏ là sự không vui, nói.

- Sao ngươi lại đứng dậ? Bản bảo bảo thỏ còn chưa hết màn biểu diễn mà?

- Biểu diễn cái gì?

Vương Hạo bĩu môi.

- Ngươi làm được chút chuyện nào không? Khóc cả một buổi như vậy mà cũng không có giọt nước mắt nào.

Tiểu Bạch thở phì phì nói.

- Ai quy định không có nước mắt thì không phải diễn? Không thấy bản bảo bảo thỏ đã bôi nước miếng lên à, ngươi xem, ngươi xem đi, nơi này này, lông ở khóe mắt vẫn ướt đấy....

Ba người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu và Lăng Tiêu xoa xoa huyệt thái dương, lần nữa hiểu được trình độ vô sỉ của một người một thỏ này.

- Hạo nhi, con đây là...

Vương Thiên Dật còn ngu người.

- Không thấy ta không có việc gì sao? Đợi lát nữa rồi nói sau!

Vương Hạo xua tay, tiếp tục cãi nhau với Tiểu Bạch.

- Ngươi đừng có kiếm lý do, hành động chênh lệch lớn như vậy, ta chỉ trả ngươi một nửa tiền thù lao thôi.

Tiểu Bạch vẫn không phục, hầm hừ nói.

- Vương Hạo, ngươi đang cướp đoạt thành quả lao động của bản bảo bảo thỏ.

Vương Hạo hừ một tiếng.

- Ta đang căn cứ vào công sức mà trả thù lao, ngươi chỉ có cái giá này thôi.

Sắc mặt mọi người ở đây đều biến thành màu đen, cảm giác mình không thể nhịn được nữa, vốn còn tưởng là người trung hiếu, không ngờ lại là đồ vô sỉ như cũ...

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.