Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 496: Chương 496: Ngươi tình ta nguyện.




Đạt Lạp Tinh.

Mùi thuốc súng tràn ngập khắp mọi nơi, cả một vùng đất là khói lửa mù mịt, thi thể nằm ở khắp nơi.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Triệu Y Linh đã dính đầy tro bụi, áo giáp trên người đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi của máu.

- Ầm ầm...

Đúng lúc này, từng tiếng nổ lớn vang vọng khắp bầu trời.

Triệu Y Linh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy năm chiếc mẫu hạm sử thi khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.

Mà sau lưng năm chiếc mẫu hạm sử thi, có một đoàn phi thuyền loại nhỏ chằng chịt đuổi theo, bọn chúng điên cuồng xả đạn về phía mẫu hạm sử thi.

Nhưng loại xả đạn này giống như con kiến gãi ngứa cho voi vậy, không có chút hiệu quả nào.

- Đây là mẫu hạm sử thi sao? Đúng là quá lợi hại!

Triệu Y Linh nhếch khóe miệng lên, cô bị quái vật khổng lồ trước mắt hù dọa rồi.

Cô dẫn theo 500 vạn đại quân Thiếu Soái Quân, muốn nhổ cứ điểm trên Đạt Lạp Tinh, mới có đánh thủng được phòng tuyến thứ nhất thôi.

Vậy mà Vương Hạo lại dùng năm chiếc mẫu hạm sử thi, đột phá hai cứ điểm phòng tuyến của Ám Tinh Linh Tộc, không cần nghĩ cũng biết mẫu hạm sử thi khủng bố đến trình độ nào.

- Truyền lệnh của ta, tiêu diệt ngay những tên đáng ghét kia!

Triệu Y Linh chỉ thằng trường thương lên trời cao, hét to.

- Ầm ầm...

Một giây sau, Thiếu Soái Quân phát động công kích cực kỳ tàn ác với những Ám Tinh Linh Tộc kia.

Chiến đấu vẫn tiếp tục, mấy người Vương Hạo đã ngồi trong phi thuyền đáp xuống mặt đất.

- Tiểu bảo bối Y Linh của ta, em có nhớ ta không?

Vương Hạo dang hai tay, đi lên ôm Triệu Y Linh vào lòng.

- Tên vô lại nhà người, đã biết là làm cho ta lo lắng mà vẫn chạy đi mất.

Đôi mắt xinh đẹp của cô nàng nổi lên hơi nước, sự lo lắng trong lòng đã được buông thả.

- Ha ha...

Bỗng nhiên, Vương Hạo cười rộ lên, hắn nhìn thấy khuôn mặt mèo hoa nước mắt nước mũi lẫn lộn với tro bụi của nữ vương Triệu Y Linh, nhìn cực kỳ buốn cười.

- Còn cười được, tên khốn nạn này!

Triệu Y Linh tức giận dẫm mạnh chân, sau đó hung hăng véo một cái thật đau ở bên hông Vương Hạo.

Lăng Tiêu dùng vẻ mặt u oán đứng một bên, hắn muốn từ chối nồi thức ăn cho chó này lắm.

- Được rồi, ta không cười nữa, chúng ta vẫn nên nói chuyện đứng đắn thì hơn.

Vương Hạo nắm bàn tay nhỏ bé của Triệu Y Linh, dắt cô đi về phía mẫu hạm sử thi.

- Anh, cái đồ lưu manh...

Khuôn mặt lem luốc của Triệu Y Linh bỗng nhiên đỏ bừng lên, hận không thể đánh cho tên vô lại này một trận cho đỡ tức.

- Lưu manh cái gì chứ? Tí nữa em phải kêu là ông xã, đúng là không biết lớn nhỏ.

Vương Hạo quay đầu lại trừng mắt nhìn Triệu Y Linh.

Khuôn mặt của cô nàng đỏ bừng.

- Em không kêu, đợi đến lúc Ám Tinh Linh tộc bị đánh lui đã rồi nói sau, anh gấp như vậy làm gì?

- Không phải đang bị đánh lui sao?

Vương Hạo chỉ những binh sĩ Ám Tinh Linh tộc đang đuổi theo mẫu hạm sử thi ở trên bầu trời, bọn chúng đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

- Đừng có nói mò.

Triệu Y Linh trừng mắt nhìn Vương Hạo.

- Đại quân Nhân Tộc đã xuất phát, đợi lát nữa sẽ tụ họp với chúng ta, chuẩn bị tiêu diệt hết Ám Tinh Linh ở biên cảnh.

Vương Hạo gãi gãi cằm, lẩm bẩm nói.

- Nếu như đến đây, chẳng phải ta sẽ không có lợi nhuận sao?

- Anh muốn lợi nhuận gì?

Triệu Y Linh tò mò hỏi.

Vương Hạo nhướng lông mày.

- Đương nhiên là kiếm tiền rồi, chẳng lẽ ta có thể đi nuôi tiểu tam ở bên ngoài sao?

Triệu Y Linh hiện rõ vẻ vui thích trên mặt, nhưng vẫn ra vẻ gắt giọng nói.

- Tên vô lại như anh chỉ biết nói lời ngon ngọt thôi.

- Hazz!

Vương Hạo thở dài.

- Đáng tiếc, em không chọn lúc này mà nhào vào anh.

- Nói cái gì vậy!

Triệu Y Linh đánh yêu Vương Hạo, khuôn mặt cô nàng đỏ ửng.

- Leng keng...

Đúng lúc này, vòng tay trí tuệ nhân tạo của Tiễn Vạn Dương đổ chuông, hắn mở ra xem, hóa ra là tin tức mà cao tầng Nhân Tộc gửi đến.

Trên đó viết, có rất nhiều Ám Tinh Linh Tộc đang chạy từ phía tinh hệ Thiên Lô đến, có lẽ muốn phát động chiến tranh, nên bọn họ kêu chúng ta nhanh chóng tập hợp, nhân dịp viện quân chưa đến mà đánh đòn phủ đầu.

- Không thể nào? Những Ám Tinh Linh Tộc kia muốn làm gì?

Vương Hạo hỏi lại.

Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu trợn trắng mắt, lão đại ngu thật hay là giả ngu vậy?

Hắn nổ luôn Ma Sát Tinh, nếu như Ám Tinh Linh Tộc còn muốn phát triển, sao không nghĩ biện pháp được chứ?

Mà Nhân Tộc lại là quả hồng mềm, tất nhiên là mục tiêu lựa chọn hàng đầu rồi.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ khơi mào đại chiến giữa Nhân Tộc và Ám Tinh Linh Tộc, đẳng cấp chiến tranh là không thắng thì tuyệt hậu, nhận được 2 ức điểm tội ác.

Hai mắt Vương Hạo sáng lên, vậy mà được đến 2 ức điểm tội ác luôn, vậy thì quy mô tuyệt đối là cực kỳ khủng bố rồi.

- Không được, ta phải tranh thủ thời gian chạy trốn chết mới được.

Vương Hạo lôi kéo tay Triệu Y Linh nhanh chân bỏ chạy.

Hai người Tiễn Vạn Dương và Lăng Tiêu trợn mắt há mồm, đã nói khơi mào xong chiến tranh, trở thành anh hùng phút cuối cùng mà?

Sao vừa nghe tin Ám Tinh Linh tộc tiến công toàn diện đã lập tức bỏ chạy rồi, đúng là kẻ không có trách nhiệm gì hết.

- Vương Hạo, anh lại muốn làm trò quỷ gì thế?

Triệu Y Linh tò mò hỏi.

Vương Hạo bĩu môi.

- Ai muốn làm trò quỷ? Anh đây đang chạy để giữ mạng đấy!

- Ít diễn đi.

Triệu Y Linh trợn trắng mắt, cô không tin một kẻ dám tự mình xông vào đại bản doanh của Ám Tinh Linh Tộc, người phá hủy Ma Sát Tinh, lại chạy trốn chết ngay lúc này.

Vương Hạo ngửa mặt lên trời thở dài, quả nhiên hắn không thích hợp làm nhân vật phản diện, hắn là anh hùng trời sinh, ngay cả muốn chạy trốn giữ mạng cũng không được em gái tin tưởng, đúng là bi ai mà!

- Lão đại, chỉ sợ ngài không đi kịp nữa rồi, tối đa mười phút nữa thì đại quân Nhân Tộc sẽ đến đây.

Tiễn Vạn Dương nói.

- Mười phút sao?

Vương Hạo nhăn mặt, vội vàng lấy Linh Giới Cầu ra, sau đó tranh thủ thời gian thu năm chiếc mẫu hạm sử thi vào trong.

- Đó là cái gì? Sao có thể đưa mẫu hạm sử thi vào bên trong?

Triệu Y Linh ngạc nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ được, một quả cầu thủy tinh lại có thể giấu được mẫu hạm sử thi như năm con quái vật khổng lồ kia.

- Đợi tối về sẽ giải thích cho em!

Vương Hạo nở một nụ cười ý vị thâm trường, sau đó nói.

- Gửi tin cho những ông già kia, nói ta muốn cho thuê năm chiếc mẫu hạm sử thi, nếu như không có người thuê, vậy thì chúng ta quay về nhà ngủ.

Triệu Y Linh thẹn đỏ mặt, liếc nhìn Vương Hạo, tên này đến giờ vẫn không chịu đứng đắn một chút.

- Phụt...

Mấy người còn lại lập tức phun, tên này lại hiện ra cái bản chất gian thương buôn bán vũ khí trong chiến tranh rồi.

Lăng Tiêu nhịn không được nói ra.

- Sư đệ, mẫu hạm sử thi là do Nhân Tộc hao tổn tâm huyết để chế tạo, ngươi làm như vậy thì mấy đại lão kia sẽ đồng ý sao?

- Không đồng ý là chuyện của bọn họ, còn ta buôn bán từ trước đến nay là người tình ta nguyện thôi.

Vương Hạo nhún vai đầy vô tội.

Mọi người trợn trắng mắt, cmn đây mà là người tình ta nguyện sao?

Bây giờ kẻ địch đã đánh đến tận cửa, nếu như không muốn bị tiêu diệt, ngoại trừ ngoan ngoãn trả tiền thuê mẫu hạm sử thi ra, thì không còn biện pháp nào khác nữa cả.

Đương nhiên, những lão đại kia cũng có thể cướp đoạt, nhân tiện dạy dỗ Vương Hạo luôn, nhưng điều kiện là bọn họ phải tìm được mẫu hạm sử thi cơ.

Mà bây giờ mẫu hạm sử thi đã bị giấu trong Linh Giới Cầu rồi, dù bọn họ có bản lĩnh lên trời luôn cũng không tìm thấy.

Về chuyện dạy dỗ Vương Hạo, đúng là nhức cả trứng luôn.

Bởi vì dù Vương Hạo có đứng trước mặt, bọn họ cũng không bắt được hắn, vậy thì còn dạy dỗ cái gì???

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.