Đường biên cảnh.
Các đại lão Võ Tôn của Nhân Tộc đang họp.
Trên mặt Vương Thiên Dật đầy ý cười, nói.
- Vừa rồi ta nhận được tin của Hạo nhi gửi về, nó nói nó đã nổ tung Ma Sát Tinh của Ám Tinh Linh Tộc, bây giờ đang điều khiển năm chiếc mẫu hạm sử thi, đột phá phòng tuyến của Ám Tinh Linh tộc, hắn nói muốn tụ hợp với chúng ta, sau đó cùng hợp sức tiêu diệt hết đại quân Ám Tinh Linh Tộc ở biên cảnh.
Nhạc Viễn Quang hoảng sợ nói.
- Ma Sát Tinh là do hắn làm nổ thật sao?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sôi trào, nhao nhao khen tặng.
- Thằng nhóc Vương Hạo này đúng là được đấy!
- Đúng là kẻ tài cao thì gan cũng lớn, một mình xâm nhập đại bản doanh của quân địch, đúng là anh hùng thiếu niên!
- Còn không phải sao, con nhà người ta mười tám tuổi vẫn còn tuổi ăn chơi, vậy mà hắn đã có thành tựu lớn đến vậy.
- Không chỉ vậy, bây giờ ta nhìn thằng con nhà mình là đã muốn đánh rồi, không so nổi với Vương Hạo.
- Chẳng lẽ đây là con nhà người ta trong truyền thuyết?
- Lần này Ma Sát Tinh bị nổ, chỉ sợ Ám Tinh Linh Tộc sẽ làm căng.
- Còn không phải sao, tinh cầu cấp sáu bị phá hủy, Võ Thánh bị đứt gãy, thì còn tiền đồ gì nữa?
- Ta có đề nghị này, bây giờ chúng ta có thể phản công Ám Tinh Linh Tộc.
- Đề nghị này được đấy, từ khi có Vương Thiên Dật và Nhạc Viễn Quang, chiến lực Võ Tôn của chúng ta tuyệt đối không chênh lệch nhiều so với Ám Tinh Linh Tộc, chỉ tiếc là Võ Thánh bên phía bọn chúng nhiều hơn thôi, nhưng bây giờ đã có mẫu hạm sử thi quay về, ai còn sợ bọn chúng nữa chứ?
...
Nhạc Viễn Quang trợn trắng mắt, muốn quỳ với trình độ không biết xấu hổ của mấy lão già này luôn rồi.
Lúc trước, nghe nói Vương Hạo đánh cắp mẫu hạm sử thi, những lão bất tử này mắng hung ác hơn ai kia gấp mấy lần.
Mỗi ngày đều mở miệng nói xiên nói xỏ Vương Thiên Dật sinh được một thằng con tốt, ngay cả Tô Mộc và mấy vị hiệu trưởng cũng không buông tha, nói bọn họ dạy ra thứ đồ gì thế.
Nhưng nay nghe nói Vương Hạo phá hủy Ma Sát Tinh, hơn nữa còn mang theo mẫu hạm sử thi quay về, lập tức khen ngợi Vương Hạo, đúng là da mặt dầy quá mà.
Kiếm Thái Phong tò mò hỏi.
- Vương Thiên Dật này, thằng nhóc Vương Hạo kia đến Ma Sát Tinh khi nào vậy?
Vương Thiên Dật cười khổ, không biết nên trả lời thế nào mới được.
Vương Hạo giả mạo Chiến Vô Địch, chính là ném cái nồi này lên đầu Chiến Gia, nếu tin này bị lộ ra ngoài, tương đương với việc hắn vừa đắc tội Chiến Gia vừa đắc tội Ám Tinh Linh Tộc.
Vì cái mạng nhỏ của Vương Hạo, hắn nên chôn vùi cái bí mật này dưới đáy lòng thì hơn.
Thủy Dao nói tránh đi.
- Chúng ta cứ mặc kệ Vương Hạo làm sao chạy đến Ma Sát Tinh đi, mọi người nên bỏ phiếu bình chọn một chút, có nên phản công Ám Tinh Linh Tộc hay không?
- Nói nhảm, đương nhiên là phải phản công Ám Tinh Linh tộc rồi.
Các vị Võ Tôn xoa tay, bọn họ bị Ám Tinh Linh Tộc đè đánh lâu như vậy rồi, trong lòng đã nghẹn khuất từ lâu.
Chỉ trong chốc lát, Nhân Tộc đã bắt đầu hành động, từng chiếc chiến hạm bay lên trời, chạy nhanh về phía phòng tuyến của Ám Tinh Linh Tộc.
Trong một chiến hạm trong số đó.
Hoàng Hùng nhăn mặt lại, trong lòng có cảm giác nôn nóng không yên.
Bây giờ hắn rất muốn biết, lúc nào Chiến Vô Địch mới ra tay giết chết Vương Hạo đây?
Hoàng Vĩ Nhất ở bên cạnh nhịn không được hỏi.
- Gia gia, ngài đang nghĩ gì vậy ạ?
Hoàng Hùng nhìn thấy Hoàng Vĩ Nhất, lửa giận trong lòng lập tức cuồn cuộn bốc lên, nếu như thằng nhóc này không ghen tỵ với Vương Hạo, thì Hoàng Gia bọn họ sao bị Chiến Vô Địch ép khô như vậy chứ.
Hoàng Vĩ Nhất bị lửa giận dọa sợ rụt đầu, nói.
- Gia gia, không thể trách ta được, ta suy nghĩ vì Hoàng gia chúng ta mà.
- Không trách ngươi, chẳng lẽ trách ta
Hoàng Hùng tức giận nói.
- Ngươi suy nghĩ vì Hoàng gia sao? Ngươi đang muốn phá hủy Hoàng gia mới đúng!
Hoàng Vĩ Nhất vội vàng giải thích.
- Cháu trai vốn muốn mượn sức hai người Mục Dã, Lâm Vân để diệt Vương Hạo, sau đó chúng ta ra tay giết bọn chúng, vậy thì có thể lấy được truyền thừa trong tay Vương Hạo mà thần không biết, quỷ không hay, nhưng ai ngờ giữa đường lại có một Chiến Vô Địch nhảy ra.
Hoàng Hùng sửng sốt, cảm thấy ý tưởng của Hoàng Vĩ Nhất rất tốt.
Phải biết rằng truyền thừa của Vương Hạo làm cho tất cả các thế lực trong Nhân Tộc phải đỏ mắt, nhưng ngại cái chỗ dựa của Vương Hạo quá mạnh mẽ, nên không ai dám ra tay.
Nhưng nếu Nhân Tộc cao đẳng ra tay cướp đoạt truyền thừa, sau đó bọn họ lại giết chết Nhân Tộc cao đẳng, vậy thì có thể đổ cái nồi này lên lưng bọn họ, sau đó ra vẻ báo thù thay Vương Hạo, đúng là một mưu kế thật tốt.
Hoàng Hùng thở dài.
- Vĩ nhất, ngươi nghĩ ra cách rất tốt, nhưng ngươi phải hiểu rằng, chúng ta là người một nhà với Hoàng gia Tinh hệ Thiên Dương, trước khi làm chuyện gì, phải nghĩ đến lợi ích của Hoàng Gia trước.
- Người một nhà?
Hoàng Vĩ Nhất cười rộ lên sự mỉa mai.
- Bọn họ xem chúng ta là người một nhà sao? Trong mắt bọn họ thì chúng ta chỉ là một con chó, có thể kêu đến đuổi đi, một con chó biết nghe lời.
Hoàng Hùng im lặng, mặc dù nói hắn có xuất thân từ Hoàng Gia tinh hệ Thiên Dương, nhưng quan hệ hai bên cứ như chủ nhà và con cháu ở riêng vậy.
Con trai của chủ nhà thì không cần làm chuyện gì cũng được tài nguyên quý hiếm, tu vi tăng lên nhanh chóng.
Mà con cháu ở riêng thì cần phải cống hiến cho gia tộc, mới có thể đổi được tài nguyên tu luyện, mà những tài nguyên này so với tài nguyên của chủ nhà, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Hoàng Hùng thở dài nói.
- Vĩ Nhất, gia gia biết rõ chí hướng của con cao ngất, nhưng đôi khi, cần phải biết sức lực mình đến đâu mà làm.
Mặt của Hoàng Vĩ Nhất xụ xuống, không nói một lời nào, kế hoạch kia không hề phát triển theo ý của hắn, ngược lại còn làm cho Hoàng Gia gặp xui xẻo, điểu này đã dạy cho hắn một điều, đó là nghĩ kỹ rồi hãy làm.
Hoàng Hùng vỗ vỗ bờ vai của Hoàng Vĩ Nhất, an ủi.
- Ngươi còn trẻ, làm chuyện không chu đáo cũng có thể hiểu được, xem như là mua một bài học cũng được.
Hoàng Vĩ Nhất cúi đầu, có chút lo lắng nói.
- Vậy gia gia, bây giờ Vương Hạo quay về thì chúng ta phải làm gì đây?
Hoàng Hùng cau mày nói.
- Thiên phú của Vương Hạo cực kỳ khủng bố, chắc chắn Chiến Vô Địch sẽ không cho phép có kẻ mạnh hơn hắn tồn tại, nên chúng ta hoàn toàn không phải lo lắng, còn những người người biết chuyện này, ta tin bọn họ sẽ cho Chiến Vô Địch mặt mũi, nhưng lão già Hạ Đông Thăng kia, còn có Vương Thiên Dật và Nhạc Viễn Quang thì chưa chắc.
Trong đôi mắt của Hoàng Vĩ Nhất lóe lên sự tàn nhẫn.
- Vương Thiên Dật và Nhạc Viễn Quang là anh em tốt, chỉ cần chúng ta bắt đứa con gái duy nhất của Nhạc Viễn Quang, chắc chắn bọn họ sẽ phải thỏa hiệp, mà Hạ Đông Thăng cũng chỉ có một cháu gái, cũng có thể bắt lại luôn.
Hoàng Hùng gật đầu.
- Ý này rất tốt, chỉ cần dùng tốt Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi, không sợ bọn họ trở mặt.
- Vậy gia gia, bây giờ ta đi tìm người, bắt Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi lại.
Hoàng Vĩ Nhất cực kỳ kích động, trong lòng sắp không kìm chế nổi dục vọng nữa rồi.
Hai cô gái đó đều là mỹ nhân số một số hai, nếu bắt trở về mà không làm gì đó thật tốt, thì đúng là xin lỗi cái số khổ của hắn rồi.
Chỉ trong chốc lát, một chiếc phi thuyền loại nhỏ tách khỏi bộ đội, chạy nhanh về đại bản doanh Nhân Tộc.
Theo suy nghĩ của Hoàng Vĩ Nhất, bây giờ Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi đang ở trong đại bản doanh Nhân Tộc, mà bây giờ ở đó không có cao thủ trấn giữ, nếu hắn đến thì chẳng phải muốn thế nào cũng được sao...