Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 576: Chương 576: Một ý niệm thành thần, một ý niệm thành ma




Trong địa ngục.

Mộc Đầu nằm ở trong một hố sâu, bên tai vang lên từng tiếng quỷ khóc, khiến trong lòng hắn vô cùng bực bội.

Năm tên Thần tộc lơ lửng trên không trung, lộ ra thần sắc vô cùng xem thường.

- Tôi còn tưởng Quái Kiệt Thánh Sư, một trong ba kỳ nhân lớn thượng cổ trâu bò bao nhiêu, không nghĩ tới cũng chỉ là tiêu chuẩn này.

- Không nên nói bậy nói bạ, năm người chúng ta đồng loạt ra tay mới có khả năng kéo nó vào địa ngục, có thể thấy được danh hiệu Quái Kiệt Thánh Sư tuyệt đối không phải nói khoác.

- Người bình thường linh hồn tiến vào địa ngục đều bị tước đoạt lực lượng, nhưng lực lượng của nó lại hoàn toàn không thấy giảm bớt, tôi thật sự không dám tưởng tượng đây rốt cuộc là quái vật gì.

- Nhưng không quan tâm nó lợi hại tới mức nào, từ thời điểm nó bị kéo vào địa ngục trở đi đãquyết định nó có chạy đằng trời.

- Nói vậy không sai, trong địa ngục, lực lượng của chúng ta sẽ tăng lên, lực lượng của nó chỉ từng bước giảm bớt.

- Đến nơi địa ngục này, cho dù là các thần thượng cổ cũng đừng hòng mơ tưởng trở mình, nơi này là thiên hạ của Thần tộc Thiên Thánh chúng ta.

-...

Vương Hạo nhanh chóng đi tới bên cạnh Mộc Đầu.

- Mộc Đầu, anh thế nào? Không sao chứ?

Vẻ mặt Mộc Đầu dữ tợn, nhỏ giọng quát:

- Đi mau, cách tôi càng xa càng tốt, tôi sắp không khống chế nổi...

- Không khống chế nổi?

Vương Hạo sửng sốt một chút, đây là ý gì?

Vừa dứt lời, trong cơ thể Mộc Đầu không ngừng xuất hiện một màn sương mù màu đen.

Sắc mặt của năm vị Thần tộc đại biến, ngay lập tức đề phòng, bọn họ cảm nhận được một khí tức vô cùng tà ác đang phát ra từ trong cơ thểMộc Đầu.

- Gào...

Mộc Đầu ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, một khí tức tà ác cực kỳ âm u lạnh lẽo trong nháy mắt bao phủ toàn bộ địa ngục.

Năm vị Thần tộc đột nhiên híp mắt lại, thét to:

- Làm sao có thể được, vì sao lực lượng của tiểu tử này không có giảm bớt, trái lại tăng vọt lên?

Hai mắt Mộc Đầu đỏ ngầu, nhỏ giọng gào thét nói:

- Một ý niệm thành thần, một ý niệm thành ma, tại sao bọn mày phải ép tao...

Vương Hạo bị giật mình, dẫn theo Tiểu Bạch, tiểu hồ ly, Triệu Y Linh nhanh chân bỏ chạy.

Cho dù hắn không rõ phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn tạo hình này và những lời đã nói của Mộc Đầu thì biết được nhất định không phải chuyện tốt.

Tiểu Bạch lo lắng nói:

- Vương Hạo, anh biết Mộc Đầu đã xảy ra chuyện gì sao?

Vương Hạo lắc đầu, vội vàng hỏi hệ thống bách khoa lớn vũ trụ.

Hệ thống đáp:

- Mỗi người đều có phần thiện và ác không giống nhau, cho nên cái gì là thiện, cái gì là ác thật sự rất khó quyết định, nếu như rơi vào trong đó không có cách nào tự mình thoát ra, như vậy rất dễ dàng gây ra tâm ma, nhất là người tu vi càng mạnh phát ra tâm ma càng mạnh.

Vương Hạo ngây người nói:

- Không thể nào? Người này ngày thường không phải rất bình thường sao?

Hệ thống đáp:

- Thân thể vốn có của Mộc Đầu được chế tạo để gỗ Trấn Hồn, có thể ổn định tâm thần của hắn rất tốt, nhưng hiện tại linh hồn của hắn đã rời khỏi gỗ Trấn Hồn, đi tới địa ngục có khí tức tiêu cực nồng đậm này, nếu như tâm ma không bộc phát mới gọi chuyện lạ.

Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:

- Nếu như hắn không chiến thắng nổi tâm ma, sẽ phát sinh chuyện gì?

Hệ thống đáp lại:

- Nếu như hắn lựa chọn thiện, vậy hắn chính là thần lương thiện nhất thiên hạ, nếu như lựa chọn ác, vậy hắn chính là ma vô tình lạnh lùng nhất thiên hạ, cũng chính là một ý niệm thành thần, một ý niệm thành ma như hắn đã nói tới.

Vương Hạo yếu ớt hỏi:

- Vậy hệ thống cảm thấy hy vọng thành thần của hắn là bao nhiêu?

Hệ thống lạnh lùng đáp:

- Ở trong địa ngục này, hắn trăm phần trăm thành ma.

Khóe miệng của Vương Hạo khẽ giật giật một chút, câu trả lời của hệ thống cũng thật cá tính!

- Gào...

Đúng lúc này, Mộc Đầu ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, lấy hắn làm trung tâm từng lỗ thủng dữ tợn tách ra, dung nham nóng hổi phun ra xung quanh.

- A...

Đồng thời, những người rơi vào dung nham đều phát ra tiếng kêu càng thêm thê thảm.

Vương Hạo nhíu mày lại, tiến lên một tay kéo ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu từ trong dung nham đi ra.

Trong nháy mắt hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu được cứu lên liền chết ngất.

Hai mắt tiểu hồ ly lóe ra đốm sao nhỏ, quả nhiên không hổ danh là nam nhân mình thích, cứu người cũng đẹp trai như vậy.

Khóe miệng của Triệu Y Linh hơi mỉm cười, cô phát hiện càng lúc càng thích Vương Hạo, bất kể làm chuyện tốt hay chuyện xấu đều làm cho mình không thể tự mình thoát ra.

- Sư đệ, cám ơn em!

Tim Lăng Tiêu đập nhanh nói:

- Ở đây rốt cuộc là nơi nào? Loại đau khổ này thật sự không phải con người có thể chịu đựng được.

- Chúng ta đã trúng Địa Ngục Luân Hồi, linh hồn bị hút ra khỏi thân thể, đã tới địa ngục.

Sắc mặt Vương Hạo nghiêm trọng nói.

Lăng Tiêu cả kinh nói:

- Địa ngục? Chúng ta phải làm thế nào trở về?

Ánh mắt của Vương Hạo nhìn Mộc Đầu phía xa.

- So với chuyện làm thế nào trở về, tôi cảm thấy chúng ta càng nên nghĩ xem làm thế nào sống sót.

Lăng Tiêu sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn nam tử anh tuấn đẹp trai kia, phát hiện hai mắt hắn càng lúc càng đỏ, vẻ mặt cũng càng lúc càng dữ tợn.

Đồng thời khí tức người này lại bắt đầu dung hợp cùng địa ngục, khiến cho tu vi từ từ tăng vọt.

Lăng Tiêu run rẩy hỏi:

- Vị này lại là quái vật gì, lại có thể dung hợp cùng địa ngục?

Vương Hạo thở dài.

- Hắn chính là Mộc Đầu! Đáng tiếc tâm ma của hắn bộc phát, sắp nhập ma rồi.

- Mộc Đầu tiền bối?

Lăng Tiêu kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Có chút xuất thần nhìn Mộc Đầu, hắn không nghĩ ra, Mộc Đầu hòa khí như vậy, làm sao lại nhập ma?

Tiểu Bạch hỏi:

- Vương Hạo, chúng ta có biện pháp nào ngăn cản Mộc Đầu nhập ma không?

Vương Hạo lắc đầu, khóe miệng khẽ cong lên nói:

- Tôi cũng không biết! Tuy nhiên, nếu tạm thời không thể quay về, ở đây lại loạn như vậy, tôi khiến cho nó loạn càng thêm loạn được rồi.

- Loạn càng thêm loạn?

Mọi người ngây người nhìn Vương Hạo, không hiểu nổi Vương Hạo còn có bản lĩnh gì, có thể làm được động tĩnh loạn hơn Mộc Đầu.

Vương Hạo nhíu mày lại, bấm chỉ quyết một cái, trầm giọng nói:

- Yêu ma quỷ quái, triệu hoán âm binh, vì ta mà chiến đấu!

Lúc này, từng khí tức lạnh lẽo từ trong mặt đất dâng lên, nhiều vô số, u linh áo bào đen liếc mắt không nhìn thấy đầu từ trong mặt đất bò ra, còn có rất nhiều chiến sĩ xương khô...

Phóng tầm mắt nhìn lại, âm binh bị Vương Hạo triệu hồi ra ít nhất đạt tới hơn năm trăm triệu.

Năm vị Thần tộc chợt híp mắt lại, thét to:

- Làm sao có khả năng! Đây là thần thông của đạo Quỷ Đói, yêu ma quỷ quái!

Vương Hạo sửng sốt một chút, không khỏi cũng hơi quá đáng rồi chăng?

Hệ thống giải thích:

- Yêu ma quỷ quái là triệu hoán âm binh đạo Quỷ Đói đến nhân gian chiến đấu, nhưng bởi khoảng cách quá xa, cho nên số lượng triệu hoán có hạn, nhưng hiện tại kí chủ lại ở trong đạo Địa Ngục, cũng chính là bên cạnh đạo Quỷ Đói, cho nên số lượng triệu hồi ra cũng nhiều hơn.

Vương Hạo bừng tỉnh gật đầu, này nói trắng ra, chẳng phải là khoảng cách xa xôi cho nên tín hiệu không tốt, gọi tới giúp đỡ sẽ ít.

Nếu như khoảng cách gần lại, tín hiệu đầy, gọi tới giúp đỡ cũng nhiều thật nhiều lần.

Đúng lúc này, một tiếng cười to dường như đến từ vô thượng đột nhiên vang trong địa ngục.

- Ha ha, cách mấy trăm vạn năm, Thần tộc Thiên Thánh tôi cuối cùng lại xuất hiện một tiểu bối thiên tài lĩnh ngộ được đạo Quỷ Đói thần thông, thực sự ông trời phù hộ Thần tộc Thiên Thánh của tôi...

Ánh mắt của Vương Hạo liền sáng ngời, lớn tiếng khóc không ra tiếng nói:

- Lão tổ tông cứu con, tộc trưởng thời nay của Thần tộc Thiên Thánh thấy conanh tuấn tiêu sái, bảnh bao, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, còn trẻ biếtnhiều, thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu, phong độ phiêu dật... Vì vậy nhận định conlà đối thủ cạnh tranh tộc trưởng kế tiếpvới cháu đích tôn của ông ấy, cho nên phái người tới đuổi giết con ba tuổi tập văn, bảy tuổi tập võ, tài trí hơn người, học cao hiểu rộng, trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý, mỗi lần đi ra ngoài, thường khiến mỹ nữ quay đầu, anh đẹp trai nhảy lầu, ưu điểm nhiều như nước sông cuồn cuộn liên tục không ngừng, lại là kỳ tài có một không hai giống như Hoàng Hà tràn lan càng không thể cứu vãn... Xin lão tổ tông làm chủ cho con...

Giờ phút này, địa ngục yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều xuất thần nhìn Vương Hạo, thật sự rất muốn lớn tiếng chất vấn Vương Hạo mấy câu.

Mặt mũi của anh đâu?

Thể diện chúa cứu thế của anh đâu?

Anh tự kỷ cũng không tính là gì, nhưng anh không biết xấu hổ nhận lão tổ tông lung tung như vậy, cha mẹ anh có biết hay không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.