Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 577: Chương 577: Hý Tinh nhập xác.




Trong địa ngục.

- Ầm ầm…

Vương Hạo đang mở to miệng than khóc.

Nhưng chỉ là sấm chớp không có mưa, khiến người ta cảm thấy rất khoa trương.

Hai nữ tiểu hồ ly, Triệu Y Linh cúi đầu thấp xuống, lui ra sau hai bước, vẻ mặt tôi không quen Vương Hạo.

Sắc mặt của năm vị Thần tộc hoàn toàn đen lại, tiểu tử Vương Hạo quả nhiên giống như lời đồn, đê tiện vô sỉ, gian trá xảo quyệt, nham hiểm hạ lưu…

Đây rõ ràng là lão tổ tông của Thần tộc Thiên Thánh bọn họ, có quan hệ gì với hắn chứ?

Nhưng gã khốn này không chỉ không biết xấu hổ nhận quan hệ lung tung, còn càn quấy bôi nhọ thần tộc Thiên Thánh bọn họ, thật khiến người ta có cảm giác đồ chó hoang.

Giọng nói phẫn nộ vô thượng kia nói:

- Hỗn láo! Trong tộc xuất hiện một thiên tài siêu cấp không chỉ không toàn lực bồi dưỡng, còn phái người đến giết cậu ấy, mục đích lại là nâng đỡ cháu trai lên chức, quả thật là khốn kiếp, tức chết lão phu rồi…

Năm vị Thần tộc kinh ngạc, vội vàng giải thích nói:

- Lão tổ tông, tiểu tử này đê tiện vô sỉ, nham hiểm hạ lưu, ngài đừng nghe hắn nói bậy nói bạ…

Vừa dứt lời, một bàn tay khổng lồ như che cả bầu trời đột nhiên từ trên trời giáng xuống, vỗ mạnh xuống năm vị Thần tộc cao thủ.

- Các người tưởng lão phu nhìn không ra tiểu tử này không biết xấu hổ sao? Nhưng đây tuyệt đối không phải lý do các người truy sát cậu ta, đồng tộc tương tàn.

Âm thanh vô thượng giận dữ trách mắng.

Vương Hạo trong nháy mắt không vui, trong lòng phi một tiếng, ông mới không biết xấu hổ, cả nhà ông đều không biết xấu hổ!

- Ầm ầm ầm…

Một giây sau, bàn tay khổng lồ rơi xuống đất, cả địa ngục lập tức bắt đầu rung chuyển.

Còn năm vị cường giả Thần tộc càng bị một chưởng này đập lún vào trong mặt đất.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Vương Hạo lập tức sảng khoái, quả thật còn sảng khoái hơn uống sprite vào tháng sáu, thật sự bay bổng, hả dạ.

Lăng Tiêu phục rồi, danh hiệu siêu cấp gây rối của tiểu tử Vương Hạo quả nhiên không uổng phí, tuyệt đối là đi đến đâu thì có thể làm loạn đến đó.

- Lão tổ tông bớt giận, sự tình không phải như ngài nghĩ vậy…

Năm vị Thần tộc bị dọa đến vội vàng từ dưới đất bò ra xin tha.

Tuy rằng bọn họ không biết vị lão tổ tông này là ai, nhưng một chưởng đánh cho năm người họ không phân rõ đông tây nam bắc, thực lực này nghĩ tới cũng biết khủng khiếp thế nào.

Nếu thái độ không đoan chính, chờ lát nữa có thể không phải là một chưởng.

Khóe miệng của Vương Hạo khẽ giương lên, vội vàng kêu:

- Lão tổ tông, ngài đừng trách họ, họ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi.

Âm thanh của vô thượng an ủi nói:

- Thật là một đứa trẻ ngoan, bị ủy khuất còn nghĩ cho người khác. Vậy tốt, lão tổ tông nghe con, không trừng phạt họ.

Năm vị Thần tộc cảm thấy mình vừa ăn phải một con ruồi, vô cùng kinh tởm không chịu nổi.

Ông nội mày!

Còn giả vờ đến si mê có phải không?

Còn lão tổ tông này rốt cục là thế nào?

Biết rõ Vương Hạo vô sỉ khốn kiếp, nhưng vì sao còn thiên vị hắn như thế?

Một vị cường giả Thần tộc lộ ra vẻ mặt tức giận lên trước, quyết định vạch trần lời nói dối của Vương Hạo.

- Lão tổ tông, người này căn bản không phải là người trong Thần tộc Thiên Thánh chúng ta, hắn còn giết…

- Đùng…

Chưa dứt lời, chưởng khổng lồ lần nữa từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức vỗ bay Thần tộc cường giả vừa mới nói chuyện, cũng không biết bay đến chỗ nào rồi.

Âm thanh của vô thượng hừ lạnh một tiếng:

- Ở trước mặt lão phú cũng dám ăn nói lung tung. Nếu cậu ta không phải người trong Thần tộc Thiên Thánh, vậy cậu ta làm thế nào biết Địa Ngục Luân Hồi? Lại làm thế nào lĩnh ngộ được thần thông của đạo Quỷ Đói, yêu ma quỷ quái?

Bốn vị Thần tộc còn lại khóc không ra nước mắt, khốn kiếp ai mà biết được?

Nhưng bọn họ thật sự không nói láo, tiểu tử Vương Hạo thật sự không phải là người trong Thần tộc Thiên Thánh bọn họ, mà là kẻ bị truy nã của Thần tộc Thiên Thánh đấy!

Âm thanh của vô thượng lại vang lên, trách mắng nói:

- Lão phu cũng đã tu luyện hàng triệu năm trong sáu đạo này, nhưng các anh nhìn xem mình đã suy thoái như thế nào! Đứa trẻ này vừa cầu xin cho các anh, nhưng các anh không chỉ không biết cảm ơn, còn đánh ngược lại, tạt nước bẩn vào cậu ta, thật xem lão phu là lão hồ đồ, dễ trêu đùa phải không?

Bốn vị Thần tộc còn lại nước mắt chảy ròng, rõ ràng là tiểu tử Vương Hạo đang ăn nói lung tung, liên quan gì đến bọn họ chứ?

Đám người Lăng Tiêu phục triệt để rồi, từ kẻ bị truy nã của Thần tộc Thiên Thánh, bay một cái trở thành cục cưng của lão tổ tông Thần tộc Thiên Thánh, bản lĩnh này không mấy ai có được.

Bốn vị Thần tộc còn lại yếu ớt nói:

- Lão tổ tông, người này đã giết cháu trai của tộc trưởng…

- Giết đồng tộc?

Âm thanh của vô thượng đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Vương Hạo giương mày một cái, đây có mấy ý? Lẽ nào vị lão tổ tông Thần tộc Thiên Thánh này còn dự định làm theo việc công?

Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Vương Hạo đau khổ bò trên mặt đất, u u nghẹn ngào nói:

- Là tôi đã giết cháu của tộc trưởng, tôi đã giết đồng tộc, tôi rất đau khổ, tôi thật sự rất đau khổ… Nếu tôi không lĩnh ngộ được đạo Quỷ Đói thần thông, vậy sẽ không xảy ra mọi chuyện, đây đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi…

Lăng Tiêu trừng mắt ngơ ngác, gã này quả thật là Hý Tinh nhập xác, vẻ mặt có cần khoa trương vậy không?

Bốn vị còn lại lộ vẻ mặt hoàn toàn đen, cảm thấy tiểu tử Vương Hạo đã vô sỉ đến không có bạn bè.

Trong miệng nói rất đau khổ, nhưng nghe kỹ sẽ phát hiện.

Hắn đẩy hết trách nhiệm cho người khác, xây dựng mình thành một người bị hại ở tình thế xấu, còn vô cùng bị động.

Ý diễn đạt này cũng rất rõ ràng, hắn giết người thuần thục tự bảo vệ, muốn trách thì trách những người đố kỵ với thiên phú của hắn.

Nhưng khiến họ phẫn nộ nhất chính là tên khốn này thỉnh thoảng cười lén là có ý gì?

Hai nữ tiểu hồ ly và Trịnh Y Linh tay trong tay đi sang một bên, bắt đầu nói đến kinh nghiệm chăm sóc sắc đẹp ngày thường.

Hiển nhiên họ thà rằng hóa địch thành bạn, cũng không muốn xem Vương Hạo biểu diễn khoa trương.

Tiểu Bạch ngồi ở một bên say sưa nhìn Vương Hạo biểu diễn, thầm nghĩ, nếu có thêm một củ cà rốt thì cuộc sống hoàn mỹ rồi.

Âm thanh của vô thượng lại vang lên.

- Con trai, chuyện này không thể trách hết cho con, con cũng không cần tự trách như thế, từ nay về sau có lão tổ tông, không ai dám ăn hiếp con…

Vừa dứt lời, bốn vị Thần tộc còn lại hoàn toàn điên cuồng.

Vị lão tổ tông này không ngờ thật sự tin tưởng Vương Hạo nói bậy, lẽ nào đã bị bệnh lú lẫn người già?

Nhưng từ trong lời nói của vị lão tổ tông này có thể nghe ra được Vương Hạo là người duy nhất hàng triệu năm nay phát triển Địa Ngục Luân Hồi tới yêu ma quỷ quái.

Chỉ nhằm vào điểm này, tuyệt đối có đặc quyền khiến vị lão tổ tông này thiên vị một chút.

Nghĩ tới đây, bốn vị Thần tộc cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung, Vương Hạo sẽ không thật sự là con hoang của Thần tộc Thiên Thánh bọn họ để lại ở bên ngoài chứ, không, đồng tộc chăng?

Bằng không, đạo Quỷ Đói thần thông không thể giải thích rõ ràng đấy!

Bốn người nhìn nhau, quyết định trở về nghiên cứu một chút, xem là con hoang của ai rơi ở bên ngoài.

Nếu thật sự là người của Thần tộc Thiên Thánh bọn họ, cho dù tiểu tử Vương Hạo này vô sỉ đến không có bạn bè, họ cũng phải dẫn Vương Hạo về tộc dạy dỗ thật tốt.

Bởi vì thiên phú của tiểu tử này thật sự quá mạnh, bọn họ không thể không xem trọng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.