- Gào…
Ngay lúc này, Mộc Đầu phát ra một âm thanh gào thét giận dữ kinh thiên, khí tức nham hiểm lập tức cuộn cả thiên địa.
Vương Hạo quay đầu nhìn thấy hai mắt Mộc Đầu ửng đỏ, khí tức cuồng bạo quanh người đang điên cuồng cổ động.
- Sở Thiên Bá, thì ra ông vẫn luôn trốn ở đây.
Mộc Đầu ngước lên trời giận dữ gào thét.
- Sở Thiên Bá?
Đồng tử của bốn vị Thần tộc còn lại rút mạnh một cái, vị lão tổ tông này không ngờ là đệ nhất thiên tài trên lịch sử Thần tộc Thiên Thánh bọn họ, Sở Thiên Bá!
Âm thanh của Sở Thiên Bá vang lên.
- Thịnh Văn Kiệt, không ngờ cậu cũng sống sót được từ thời đại thượng cổ, nhưng trạng thái của cậu hình như rất tệ, cậu dự định triệt để thành ma sao?
Mộc Đầu nhỏ giọng gào thét nói:
- Chỉ cần có thể giết ông, thành ma thì đã sao?
Sở Thiên Bá trầm mặc một lát mới nói:
- Có thể gặp lại bạn cũ thượng cổ thật sự là chuyện may mắn, lão phu thật sự không muốn giết cậu.
Mộc Đầu lạnh lùng nói:
- Ai giết ai còn chưa chắc đấy!
Sở Thiên Bá đột nhiên ha hả cười lớn nói:
- Thịnh Văn Kiệt, năm xưa lão phu chỉ lĩnh ngộ được năm thần thông lớn trong sáu đạo luân hồi, cho nên không phải đối thủ của cậu, nhưng hiện tại đã qua hàng triệu năm, lão phu đã toàn bộ lĩnh ngộ được sáu thần thông lớn, chỉ thiếu một bước dung hợp cuối cùng thì có thể lĩnh ngộ sáu đạo luân hồi thật sự, anh muốn lấy gì để giết lão phu?
Vừa dứt lời, vẻ mặt của bốn vị Thần tộc kích động vô cùng, bọn họ thật lòng không nghĩ tới vị lão tổ tông này chỉ thiếu một bước thì có thể lĩnh ngộ thần thông vô thượng trong truyền thuyết, sáu đạo luân hồi.
Phải biết, một khi sáu đạo luân hồi lĩnh ngộ thành công thì có khả năng độc lập chém giết Thiên Đạo, mạnh hơn bốn chí tôn lớn thượng cổ không biết bao nhiêu lần.
Đồng thời, cũng có nghĩa Thần tộc Thiên Thánh bọn họ có vốn xưng bá toàn vũ trụ.
Mộc Đầu hừ lạnh một tiếng nói:
- Ông thật sự cho rằng hàng triệu năm nay chỉ có một mình ông đang trưởng thành sao?
Vừa dứt lời, Mộc Đầu ngồi xếp bằng, bên trái lóe ánh sáng màu vàng, lộ ra nụ cười khiến người ta như vừa tắm gió xuân.
Bên phải lóe ánh sáng màu đen, lộ ra nụ cười khiến người ta vô cùng sợ hãi, sởn gai ốc.
Sở Thiên Bá kinh hô một tiếng.
- Thần ma cùng sinh, tiểu tử này không muốn sống sao?
- Thần ma cùng sinh?
Vương Hạo lộ ra vẻ mặt nghi ngờ hỏi hệ thống, đây là ý gì?
Hệ thống đáp:
- Người này không thể nào lựa chọn giữa thiện và ác, cho nên dự định tách mình ra làm hai, khiến thiện và ác của mình cùng nhau sinh tồn trên đời này.
- Gào…
Mộc Đầu đâm mạnh hai tay vào lồng ngực, phát ra một tiếng gào thét xé nát tim gan.
Vương Hạo run lên một cái, cảm thấy những cường giả thượng cổ này thật sự biết chơi, không ngờ yên ổn vô sự tự mình đâm mình chơi.
- Phân!
Mộc Đầu nhỏ giọng gào thét một tiếng, dùng lực xé một cái ở trước mặt mọi người, không ngờ xé mình ra thành hai mảnh.
Sau khi Mộc Đầu xé mình thành hai mảnh, biến thành hai người, một Mộc Đầu màu vàng, một Mộc Đầu màu đen.
Nhưng, khí tức của Mộc Đầu vàng kim lại điên cuồng suy sụp, rất nhanh liền biến thành một người bình thường.
Còn toàn thân Mộc Đầu màu đen tràn đầy khí tức cuồng bạo khiến người ta rợn người, thậm chí khí tức này hoàn toàn hợp thành một với địa ngục, khiến người ta cảm thấy hắn là chủ tể trong địa ngục này.
Mộc Đầu vàng kim lộ ra một chút buồn rầu nói:
- Anh, tôi cuối cùng vẫn đi đến bước này.
Mộc Đầu màu đen cười quái dị nói:
- Cuối cùng tôi đã vứt bỏ được phế vật như anh, nếu không phải anh đã đấu với tôi nhiều năm như thế, làm sao thời đại thượng cổ lại có bốn chí tôn lớn? Chỉ dựa vào thiên phú của bọn họ, ngay cả tư cách xách dép cho tôi cũng không có.
Mộc Đầu vàng kinh thở dài nói:
- Anh cần gì cố chấp làm đệ nhất vũ trụ chứ?
Khóe miệng của Mộc Đầu màu đen hiện lên một nụ cười tàn nhẫn:
- Không làm đệ nhất vũ trụ, vậy tôi phải làm thế nào hủy diệt mọi thứ đây?
Mộc Đầu vàng kim thản nhiên nói:
- Anh hãy suy xét một chút trước làm thế nào đi ra từ trong địa ngục này đi!
Mộc Đầu màu đen sững sốt một chút, sau đó giận dữ gào thét nói:
- Thằng khốn này, cho tôi toàn bộ lực lượng chính là muốn tôi và địa ngục hợp lại thành một, từ đó bị nhốt ở đây có phải không?
Mộc Đầu vàng kim than thở nói:
- Là bản thân anh muốn có được lực lượng mạnh hơn, lựa chọn dung hợp với địa ngục, có liên quan gì đến tôi?
- Anh…
Mộc Đầu màu đen tức giận xông thiên.
Mộc Đầu vàng kinh lộ ra một nụ cười mỉm.
- Tuy rằng hiện giờ tôi một chút lực lượng cũng không có, nhưng cuối cùng tôi đã thoát khỏi anh, không cần lo lắng có một ngày mình sẽ đánh mất chính mình.
- Tôi muốn giết anh…
Mộc Đầu màu đen giận dữ gào một tiếng, bộc phát ra khí tức khủng khiếp.
Mộc Đầu vàng kim cười hi hi nói:
- Nếu như anh, tôi đã cùng sống, đương nhiên cũng cùng chết, tôi chết rồi, anh cũng không sống được.
Mộc Đầu màu đen tức đến điên cuồng, nhưng cũng không làm gì được Mộc Đầu vàng kim ở trước mắt.
- Trời ơi!
Vương Hạo bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi trừng mắt, thật lâu cũng không thể tỉnh lại, cảm thấy những cường giả thượng cổ này không phải biết chơi, mà là quá biết chơi.
Không có việc gì làm, không ngờ còn có thể xé ra một huynh đệ tỷ muội ra trò chuyện, mắng chửi, thật sự là có cá tính.
- Thịnh Văn Kiệt, anh cũng thật sự là lão hồ ly, không ngờ ngay cả mình cũng tính kế.
Âm thanh cảm thán của Sở Thiên Bá vang lên.
Mộc Đầu vàng kim mỉm cười nói:
- Thiện khiến người ta tâm rõ như gương, ác khiến người ta che mờ hai mắt, trong đầu của anh ta chỉ có lực lượng, hủy diệt, căn bản không nhìn được thứ gì khác, điều này không liên quan gì đến tôi.
Sở Thiên Bá khinh bỉ nói:
- Lão phu chán ghét nhất là những ngụy quân tử đạo mạo nghiêm trang như các anh, làm chuyện gì cũng đều phải làm đẹp mình một chút.
Mộc Đầu vàng kim cười cười, không nói nhảm nhiều lời.
Ngay lúc này, một ánh sáng trắng trong không trung rơi xuống, một ông lão còn đầy sinh khí xuất hiện ở bên cạnh hai Mộc Đầu.
- Lão tổ tông!
Bốn vị Thần tộc vội vàng lên trước hỏi thăm.
- Thịnh Văn Kiệt, nếu như anh muốn đánh, vậy lão phu đánh với anh một trận.
Sở Thiên Bá thản nhiên nói.
Vương Hạo kêu dừng, vẻ mặt quan tâm nói:
- Chờ chút! Lão tổ tông, thời này đao kiếm không có mắt, nếu ngài xảy ra chuyện gì, vậy mảnh trời của Thần tộc Thiên Thánh chúng con sẽ sụp xuống.
- Yên tâm, chỉ dựa vào hắn không thắng nổi lão phu.
Sở Thiên Bá an ủi gật gật đầu, cảm thấy hậu bối này ngoại trừ vô sỉ, phương diện khác thật sự khá tốt.
Vương Hạo lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Trên đời không có chuyện tuyệt đối, con thấy lão tổ tông ngài hãy lập phần di chúc trước, chuyển hết bảo bối mà ngài đã thu thập được dưới tên con, như vậy cho dù ngài không may chiến tử, mảnh trời của Thần tộc Thiên Thánh chúng con vẫn có con chống đỡ.
Nói xong, Vương Hạo lập tức bày ra tạo hình anh hùng cách mạng Đổng Tồn Thụy xả thân đánh bom lô côt, chỉ thiếu kích động dạt dào nói một câu, vì tân Trung Quốc, không đúng, vì Thần tộc Thiên Thánh!
Giây phút này, người quen biết Vương Hạo, không phải ngẩng đầu nhìn trời thì cúi đầu đến con kiến, vẻ mặt tôi không thân với Vương Hạo.
Sở Thiên Bá ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu không thể tỉnh lại.
Trong giao lưu ngắn ngủi giữa hắn với Vương Hạo, có thể cảm thấy rõ ràng hậu bối này thật sự không biết xấu hổ.
Nhưng thật sự không nghĩ tới, hậu bối này không chỉ không biết xấu hổ, còn vô sỉ, không kìm chế… Dù sau hắn đã không thể nào dùng từ ngữ để hình dung hậu bối này…