Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 579: Chương 579: Anh không phải là một kẻ nghèo túng chứ?




Trong địa ngục.

Vương Hạo đưa giấy và bút cho Sở Thiên Bá, và tràn đầy trông đợi nhìn lão, hy vọng lão mau chóng lập di chúc, dễ khiến hắn một đêm phát giàu.

Nhìn thấy cảnh này, bốn vị Thần tộc cường giả tức đến méo mũi, mạo danh hậu bối của Thần tộc Thiên Thánh bọn họ cũng thôi đi. Nhưng hiện tại không ngờ còn muốn mưu đoạt tài sản của lão tổ tông bọn họ, thật sự là thúc thúc có thể nhịn được, thẩm thẩm cũng nhịn không được đấy!

Không đúng!

Tên khốn này rõ ràng đang trù lão tổ tông của họ đi chết đấy!

Sở Thiên Bá nhìn thấy giấy và bút ở trước mặt thì hoàn toàn không nói nên lời.

Tuy rằng lúc lão ở thời kỳ thượng cổ không phải kẻ mạnh nhất, nhưng cũng xem như cường giả đỉnh cấp, có hậu bối nào gặp lão không phải cung kính?

Hiện nay đã qua hàng triệu năm, lão chỉ thiếu một bước có thể xưng bá toàn vũ trụ, được người đời sùng bái.

Nhưng ngay lúc này lại xuất hiện một hậu bối không chỉ không sợ lão, còn không biết xấu hổ thế này, trong lòng phải nói là đầy đủ hương vị đấy!

Vương Hạo nhìn thấy Sở Thiên Bá chần chừ không có động tĩnh, âm dương quái khí nói:

- Lão tổ tông, ngài không phải là người nghèo túng chứ?

- Phụt phụt…

Vừa dứt lời, mọi người lập tức phun.

Nhất trí nhận định tên khốn Vương Hạo đã không còn thuốc cứu chữa.

Mạo nhận hậu bối người ta không tính là gì cả, muốn di sản cũng không tính gì cả, nhưng không ngờ hắn khinh thường Sở Thiên Bá nghèo túng!

Ông nội mày!

Một vũ vương như hắn có thể khinh thường loại cường giả như vậy sao? Hắn không sợ Sở Thiên Bá một chưởng đánh chết hắn sao?

Sở Thiên Bá đột nhiên ha ha cười lớn.

- Nhóc con hay lắm, quả nhiên ngông cuồng như Sở Thiên Bá tôi, không đúng, con còn cuồng hơn lão phu!

Vương Hạo không chờ được nói:

- Ai cũng biết cuồng hơn ngài, không cần ngài phải nói ra, ngài hãy mau nói ngài có bảo bối hay không, đừng trì hoãn thời gian quý báu của con.

- Phụt phụt…

Mọi người lại phun, lần này bọn họ xem như hoàn toàn quỳ lạy Vương Hạo.

Tiểu tử này không chỉ vô sỉ đến không có bạn bè, còn kiêu ngạo đến không có giới hạn đấy!

- Ha ha!

Sở Thiên Bá chẳng những không giận, còn ngẩng đầu nhìn trời cười to.

Lúc này, lão dường như có chút hiểu rõ được vì sao Vương Hạo lại bị đồng tộc truy sát.

Tuy nhiên điều này cũng không quan trọng, chỉ cần Vương Hạo bọn họ là hậu bối của Thần tộc Thiên Thánh, mọi thứ đều dễ dàng nói chuyện.

Phải biết, lão đã chờ một người kế thừa đến hàng triệu năm, hiện tại cuối cùng đã gặp được, không thể nào bởi vì hắn vô sỉ không cần hắn.

Nghĩ đến đây, Sở Thiên Bá quay đầu nói với Mộc Đầu màu đen:

- Chúng ta chờ lát nữa mới đánh, hiện tại lão phu phải truyền sáu đạo luân hồi cho tiểu bối trong tộc này.

Mộc Đầu màu đen lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:

- Ông nhanh một chút, tôi đã không chờ đợi được muốn giết chết ông rồi.

Sở Thiên Bá bĩu môi.

- Quả nhiên là ma đầu, trong mắt chỉ có đánh giết.

- Sáu đạo luân hồi?

Bốn vị Thần tộc còn lại kinh hô một tiếng, thân phận của Vương Hạo còn chưa tra rõ, làm sao có thể truyền sáu đạo luân hồi cho hắn?

- Lão tổ tông, không được…

Bốn vị Thần tộc vội vàng lên trước khuyên nói.

Sở Thiên Bá cắt ngang lời của bốn người, hừ lạnh nói:

- Có gì không được? Cá tính của tiểu tử này long bong một chút, khiến các anh cảm thấy cậu ấy rất không hòa đồng, nhưng các anh phải biết, cậu ấy và các anh là đồng tộc, các anh làm tiền bối cần phải che chở cậu ấy trưởng thành, chứ không phải truy sát cậu ấy.

- Chúng tôi…

Bốn vị Thần tộc lập tức nói không thành lời, đây không phải vấn đề hòa đồng hay không, thân phận của tiểu tử này còn chưa tra rõ ràng.

Chẳng may thật sự không phải người của Thần tộc Thiên Thánh bọn họ, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

Vương Hạo lộ vẻ mặt giận dữ cắt lời của bốn người, thở phì phò nói:

- Các người cái gì các người… Lão tổ tông nói các người một câu, các người lại còn dám cãi lại, đây là tự mình làm lão tổ tông lâu rồi không còn xem ai ra gì phải không? Thật sự cho các người một chút màu, các người liền dám mở phường nhuộm, vậy cho các người một tổ gà, có phải các người còn ôm lấy đẻ trứng không?

Đám người Lăng Tiêu toát mồ hôi, đúng là kẻ gây rối đỉnh cấp, một khi bắt đầu gây rối thì thần cũng không đỡ nổi.

Bị Vương Hạo nói như vậy, sắc mặt của Sở Thiên Bá lập tức lạnh xuống, có chút chán ghét đám hậu bối này.

Phải biết ở thời đại thượng cổ, trong Thần tộc Thiên Thành căn bản không ai dám làm trái chỉ lệnh của lão, lão nói một tuyệt đối không ai dám nói hai.

Nhưng hiện tại bốn gã này lại dong dài trước mặt lão như vậy, căn bản không xem lão ra gì!

- Lão tổ tông…

Bốn vị Thần tộc sợ đến nhảy dựng, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Sở Thiên Bá, hy vọng vị lão tổ tông này có thể cho bọn họ cơ hội nói một câu hoàn chỉnh.

Sở Thiên Bá phẫn nộ nói:

- Câm miệng! Đừng xem sự nhẫn nhịn của lão phu trở thành vốn để các anh vô pháp vô thiên, ghi nhớ lão phu còn chưa chết, cái nhà này không đến lượt các anh làm chủ.

Vương Hạo vội vàng gật đầu:

- Lão tổ tông nói quá đúng! Lời của ngài chính là thánh chỉ, nhất ngôn cửu đỉnh, những người dám phản bác ngài đều là loạn thần tặc tử, nên lôi ra chém.

Trong đôi mắt vô cùng phối hợp của Sở Thiên Bá lóe ra ánh sáng sắc bén, dường như chỉ cần bốn người này còn dám nói thêm một lời vô nghĩa, lão liền diệt họ.

Bốn vị Thần tộc khóc không ra nước mắt, bọn họ muốn mở miệng nói ra sự thật với Sở Thiên Bá biết bao, nhưng bọn họ thật không dám đi khiêu khích uy nghiêm của Sở Thiên Bá.

Đám người Lăng Tiêu thở dài, trong lòng mặc niệm ba phút cho bốn vị Thần tộc, đây thật sự là chó cắn Lữ Động Binh, không biết người có lòng tốt.

Đồng thời, đám người Lăng Tiêu cũng đang tự cảnh cáo trong lòng, sau này nhất định phải thường về thăm nhà.

Không thể giống như Sở Thiên Bá, bởi vì nhiều năm không về nhà, kết quả bị Vương Hạo lợi dụng sơ hở, sau cùng còn hồ đồ tặng cho người ta sở trường của mình.

Sở Thiên Bá lộ vẻ nghiêm túc nói:

- Nhóc con, sáu đạo luân hồi của Thần tộc Thiên Thánh chúng ta do sáu thần thông lớn tạo thành, lão phu đã mất ba triệu năm mới lĩnh ngộ được toàn bộ, hôm nay lão phu truyền thụ toàn bộ lĩnh ngộ của sáu đạo thần thông này cho con, chí ít cũng có thể tiết kiệm thời gian hai triệu năm cho con…

Chưa nói dứt lời, chỉ thấy Sở Thiên Bá trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Vương Hạo, sau đó giơ ra một ngón tay điểm ngay giữa hai chân mày của Vương Hạo.

Trong nháy mắt, Vương Hạo sững sốt ngay tại chỗ, trong đầu trống rỗng.

Bốn vị Thần tộc thở dài, trong lòng luôn cầu nguyện, tiểu tử Vương Hạo nhất định phải là người của Thần tộc Thiên Thánh bọn họ, bằng không Thần tộc Thiên Thánh bọn họ thật sự là mất cả chì lẫn chài.

Thế nhưng, có đạo thần thông quỷ đói làm chứng, Vương Hạo ngoại trừ là Thần tộc Thiên Thánh, dường như không thể nào là người của Thần tộc khác rồi.

Lúc này, khóe miệng của Mộc Đầu màu đen lộ ra một nụ cười tà ác, chớp một cái xuất hiện sau lưng Sở Thiên Bá, sau đó không hề do dự chưởng một cái ở sau lưng của Sở Thiên Bá.

- Phụt phụt…

Sở Thiên Bá phun ra máu tươi, phẫn nộ nói:

- Thịnh Văn Kiệt, tiểu nhân bỉ ổi!

Mộc Đầu màu đen cười nói:

- Tôi là ma, ma lớn mạnh nhất thiên hạ, bắt đầu từ lúc anh tin lời tôi thì xác định anh sẽ chết không nơi chôn thân… khà khà…

Hai mắt của Vương Hạo mở to, quát lớn nói:

- Âm binh lên!

- Gào!

Lập tức, hơn năm trăm triệu âm binh bị Vương Hạo triệu hồi ra giận dữ gào một tiếng, điên cuồng xông tới Mộc Đầu màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.