- Tài cán nhỏ mọn!
Mộc Đầu màu đen bĩu môi khinh thường, bàn tay chợt mở.
- Ầm ầm ầm...
Lúc này, toàn bộ địa ngục lắc lư kịch liệt.
Trên mặt đất lan tràn ra từng vết nứt dữ tợn, dung nham nóng hổi cũng trong nháy mắt phun mạnh ra ngoài.
- A...
Những người rơi vào dung nham phát ra tiếng kêu càng thêm thê thảm.
- Bảo vệ lão tổ tông!
Sắc mặt của bốn vị cường giả Thần tộc đại biến, nhanh chóng tiến lên bảo vệ Sở Thiên Phách và Vương Hạo.
Sở Thiên Phách lau vết máu tươi bên khóe miệng.
- Bốn người nhớ kỹ cho lão phu, đứa trẻ này là truyền nhân Sở Thiên Phách tôi đã khổ chờ mấy triệu năm, các người nhất định phải bảo vệ được an toàn của nó, nếu như nó có bất kỳ tổn thương nào, chờ lão phu xuất quan nhất định vứt các người xuống sáu đạo luân hồi.
Bốn vị cường giả Thần tộc chợt đánh run một cái, với tu vi như bọn họ một khi tiến vào sáu đạo luân hồi, còn có khả năng ra ngoài sao?
Đồng thời, trong lòng bốn vị cường giả Thần tộc cũng ủy khuất rất khủng khiếp, rõ ràng là đi ra bắt Vương Hạo, nhưng cuối cùng lại thành cận vệ của Vương Hạo, chuyện gì thế này?
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới người bạn đồng hành bị Sở Thiên Phách vỗ một cái vào trong mặt đất, đến bây giờ còn chưa bò lên trên, bọn họ ngoại trừ gật đầu đồng ý, còn có thể làm sao?
Sở Thiên Phách thoáng lộ ra một nụ cười mỉm, an ủi:
- Không cần vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám, đứa trẻ này bướng bỉnh một chút, nhưng chỉ cần các người bảo vệ nó thật tốt, như vậy sau khi lão phu xuất quan, chính là lúc các người thu hoạch.
Trước mắt bốn vị cường giả Thần tộc nhất thời sáng lên, có những lời này của Sở Thiên Phách, ủy khuất trong lòng ngay lập tức biến mất.
Lúc này, ánh mắt Vương Hạo chậm rãi mở, trong ánh mắt đầy vẻ mờ mịt.
Hắn vừa nằm mơ, mơ thấy mình giống như vừa tái sinh, từng trải sinh lão bệnh tử.
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ, nhận được sáu đạo Luân Hồi Ấn, từ nay về sau không cần mua sáu đạo luân hồi thần thông nữa.
Vương Hạo nhíu mày hỏi:
- Sáu đạo Luân Hồi Ấn? Đây là vật gì?
Hệ thống đáp:
- Sáu đạo Luân Hồi Ấn chính là hạt giống của môn thần thông sáu đạo luân hồi này, chỉ cần kí chủ bồi dưỡng hạt giống này nẩy mầm, như vậy có thể nắm giữ sáu đạo luân hồi thần thông.
Vẻ mặt Vương Hạo ghét bỏ nói:
- Hệ thống cảm thấy tôi có thể bồi dưỡng nó nẩy mầm sao?
Hệ thống bất đắc dĩ, gặp phải một kí chủ tự hiểu mình như vậy, nó còn có thể nói cái gì?
Hệ thống nói:
- Trong hệ thống có thần thông cảm ngộ đan, chỉ cần ăn một viên lại có thể nhanh chóng lĩnh ngộ một môn thần thông.
Ánh mắt của Vương Hạo liền sáng ngời, cảm giác đây mới là thứ hắn cần.
Hệ thống nhắc nhở nói:
- Mỗi viên thần thông cảm ngộ đan cần hai mươi tỷ điểm tội ác.
- Hai mươi tỷ?
Vương Hạo gãi cằm, cảm giác giá tiền này tạm được.
Phải biết rằng lần trước hắn đã dùng một cơ hội giảm giá siêu cấp, còn có năm mươi tỷ mới đổi một môn thần thông.
Hiện tại không cần giảm giá tiêu hai mươi tỷ có thể nhận được một môn thần thông, buôn bán này không quan tâm nhìn thế nào cũng buôn bán lời.
- Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, lại là một tiếng nổ vang kinh thiên.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Hạo triệu hồi ra hơn năm trăm triệu âm binh, ngay cả Mộc Đầu màu đen hai giây cũng không chống cự được, toàn bộ chết hết.
Mộc Đầu màu đen cười quái dị nói:
- Cảm giác cùng địa ngục hợp lại làm một thực sự quá sung sướng, các người đều đi chết hết cho tôi!
Vừa dứt lời, một đạo sóng dung nham khổng lồ cao nghìn thước gào thét lao đến, dường như muốn nghiền ép sạch sẽ tất cả mọi thứ trên mặt đất.
Hai mắt của Sở Thiên Phách vừa mở, bắt lấy Vương Hạo ném lên bầu trời.
- Tiểu tử, nhớ kỹ sau khi trở về không nên gây sự lung tung, phải cố gắng tu luyện, chờ lão phu xuất quan phát hiện tu vi của con không thể để cho lão phu thoả mãn, như vậy lão phu nhất định đánh mông con nở hoa.
Vương Hạo hầm hừ hét lớn:
- Lão gia hỏa, một món bảo bối ông cũng không cho, còn muốn tôi tu luyện nhanh, làm sao có khả năng?
Sở Thiên Phách cười ha ha đứng lên.
- Ha ha... Tiểu tử thối, chờ lão phu xuất quan, con muốn cái gì, lão phu cũng cho con...
Bốn vị Thần tộc biến sắc, phát hiện Sở Thiên Phách thật sự rất sủng ái Vương Hạo, bằng không sẽ không cho cảm ngộ của sáu đạo thần thông, lại hứa hẹn như vậy.
- Xuất quan? Ông hãy xem nơi đây là phần mộ của mình đi!
Khóe miệng của Mộc Đầu màu đen lộ ra một nụ cười tà ác, khí tức khủng khiếp trong nháy mắt bạo phát ra.
Sở Thiên Phách hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, một tà môn ma đạo cũng muốn chiến thắng lão phu, thực sự tự cao tự đại, xem Thiên Đạo thần thông, Thiên Đạo vĩnh hằng của lão phu.
Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng màu vàng từ không trung rơi trên người của Sở Thiên Phách, khiến cho khí tức của lão trong nháy mắt tăng vọt gấp mấy chục lần.
Đồng thời, toàn bộ địa ngục cũng không chịu nổi khí tức này, bắt đầu điên cuồng sụp đổ, dung nham cũng không ngừng cuồn cuộn.
Đồng tử của bốn vị Thần tộc đột nhiên co lại, cảm giác tiếp tục ở lại nhất định sẽ chết oan chết uổng.
Nghĩ tới đây, bốn vị Thần tộc bấm ra một đạo chỉ quyết.
- Địa Ngục Luân Hồi, phá!
Lúc này, từng luồng ánh sáng trắng từ không trung hạ xuống, trong nháy mắt mang theo những người còn đang giãy dụa trong dung nham.
Mộc Đầu màu vàng xuất thần nhìn Mộc Đầu màu đen, lẩm bẩm nói:
- Anh yên tâm, chúng ta vốn làm một thể, tôi sẽ không bỏ lại anh không quan tâm như vậy, chờ tôi quay trở lại, chúng ta vẫn là một chỉnh thể.
Vừa mới dứt lời, Mộc Đầu màu vàng bị một đường ánh sáng trắng mang đi, lập tức biến mất.
...
Hành tinh Thiên Lang.
Thánh Lang Tinh.
Một đám người nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Mộc Đầu chợt mở hai mắt, rõ ràng linh hồn đã trở về.
Đồng thời, tu vi của Mộc Đầu cũng từ từ khôi phục, nhưng sau khi đến cấp vũ đế lại không thể đi lên.
Mộc Đầu xiết chặt nắm đấm, lẩm bẩm nói:
- Chỉ lưu lại chút lực lượng ấy, thật đúng là ít ỏi.
Đúng lúc này, vẻ mặt của Tiểu Bạch mờ mịt ngồi dậy, chờ sau khi xác nhận mình trở về, ngay lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Oa ha ha, thỏ bảo bảo tôi quả nhiên là con thỏ tai họa, cho dù đến địa ngục cũng có thể một lần nữa trở về.
Vương Hạo cũng ngồi dậy, gõ đầu thỏ Tiểu Bạch một cái, tức giận nói:
- Kêu la cái gì, làm phiền tôi ngủ...
- Vèo...
Vương Hạo còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy một đạo máu tươi ở trước mắt phun mạnh ra ngoài.
Đồng thời, một cơn đau mãnh liệt từ ngực lan tràn ra.
Vương Hạo miễn cưỡng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Mộc Đầu cầm một thanh trường kiếm, hung hăng đâm vào tim của hắn.
- Vì sao?
Vương Hạo trợn tròn hai mắt hỏi.
Hắn không thể tin được, người đột nhiên đánh lén hắn lại là Mộc Đầu.
Mộc Đầu khẽ nói:
- Từ xưa chính tà bất lưỡng lập, cậu có tiềm lực hủy diệt muôn dân trăm họ, phải nhanh chóng diệt trừ.
Sắc mặt Vương Hạo tối sầm, chính trực này cũng thật quá mức phải không?
- Vương Hạo!
Tiểu Bạch hét lên một tiếng, muốn tiến lên giúp Vương Hạo đè lại vết thương.
Nhưng Mộc Đầu lại nắm lấy lỗ tai dài của Tiểu Bạch, một tia sét giật Tiểu Bạch tới dựng lông, cuối cùng hôn mê.
- Tiểu tử, nếu cậu đã học Đại Dự Ngôn Thuật lớn của tôi, vậy coi như là đồ đệ của tôi, sau này tôi phải giáo dục cậu làm thế nào trở thành một con thỏ tốt.
Mộc Đầu thản nhiên nói một câu, mang theo Tiểu Bạch xoay người rời khỏi.
Về phần Vương Hạo, trái tim này bị lão đâm rách, tuyệt đối không sống nổi...