Thánh Lang Tinh.
Cung điện của Thánh Lang Vương.
Vương Hạo nằm ở trong vũng máu, vẻ mặt vừa đau khổ lại vừa dữ tợn đáng sợ.
Hắn không nghĩ tới mình sẽ bị cây gỗ nát này hại, nhất là trái tim bị đâm thủng, khiến cho hắn lại cảm giác được cái chết.
Tuy nhiên cũng may trái tim Phượng Hoàng nắm giữ công năng khôi phục cường đại, chỉ cần không lập tức chết đi, hắn lại có thể khôi phục lại.
Nhưng trái tim bị đâm thủng, điều này sẽ cần thời gian khôi phục dài hơn.
- Mộc Đầu đáng chết, ông nhớ kỹ cho tôi, nếu như tôi không dỡ ông xuống nhóm lửa, tôi lại không phải là họ Vương.
Vương Hạo tức giận hét lên, vang vọng ở trong cung điện.
Lúc này, người trong cung điện của Thánh Lang Vương cũng lần lượt tỉnh lại.
Khi bọn họ nhìn thấy Vương Hạo ngã trong vũng máu, mỗi người đều không ngừng kinh hoàng kêu lên.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Là ai đâm thủng trái tim của Vương Hạo?
- Vương Hạo là truyền nhân lão tổ tông của Thần tộc Thiên Thánh chúng ta, ai dám ra tay độc ác với hắn như vậy.
- Cái này thì xong đời rồi, chúng ta vừa đáp ứng lão tổ tông phải bảo vệ tốt Vương Hạo, nhưng một giây tiếp theo lại xảy ra loại chuyện như vậy, chúng ta phải ăn nói thế nào với lão tổ tông đây?
- Thánh Lang tộc chúng ta cũng sắp xong đời rồi, Vương Hạo lại là chúa cứu thế, hiện tại hắn chết ở trên địa bàn của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ bị các tinh hệ lớn bao vây tấn công.
- Rốt cuộc là ai làm? Ta nhất định phải diệt toàn tộc của hắn.
-...
Hai cô Triệu Y Linh và Tiểu Hồ Ly hoảng hốt lo sợ tiến lên giúp Vương Hạo giữ chặt vết thương.
Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cũng nhanh chóng lấy ra các loại thuốc men cứu chữa cầm máu cho Vương Hạo.
Công chúa Ái Nhi vội vàng lệnh cho thủ hạ tìm bác sĩ tới, hi vọng Vương Hạo còn có thể cứu được.
Mà lúc này, ánh mắt của Vương Hạo càng lúc càng mơ hồ, cảm giác mình hết sức mệt mỏi, muốn ngủ một giấc.
- Vương Hạo, anh ngàn vạn không thể ngủ được!
- Anh Vương Hạo, anh tỉnh lại đi!
- Sư đệ, cậu nhanh mở mắt ra.
- Lão đại, anh không thể bỏ lại chúng tôi được!
- Vương Hạo đại nhân, ngài cố gắng tỉnh táo đi, bác sĩ lập tức tới ngay.
-...
Nghe bên tai vang lên hô hoán, Vương Hạo nghiêng đầu một cái, hoàn toàn ngất đi.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói dường như tới viễn cổ vọng tới gọi hắn.
- Hài tử, tỉnh lại đi...
- Là ai?
Vương Hạo mơ mơ màng màng hỏi.
- Mở mắt nhìn một chút sẽ biết thôi...
Vương Hạo mở đôi mắt nhập nhèm, lọt vào mắt hắn là một đám nữ sinh xinh đẹp, các cô tò mò nhìn hắn, hình như từ trước tới nay chưa từng đã gặp đàn ông vậy, trong ánh mắt trong suốt thấy đáy, không có một chút vết tích bị hồng trần thử thách qua.
- Tôi đang ở đâu vậy?
Vẻ mặt Vương Hạo mờ mịt hỏi.
Một nữ sinh đáng yêu lắc cái đầu nhỏ, cười hì hì nói:
- Nơi này là Lục Đạo Tịnh Địa, là thiên đường trong Lục Đạo Luân Hồi.
- Lục Đạo Tịnh Địa? Thiên đường?
Vương Hạo mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ thấy ở đây có tiếng chim mùi hoa, cảnh xuân đan xen, nước trong núi xanh, tiếng sáo ngọc du dương vang lên.
Đúng lúc này, giọng nói giống như tới từ viễn cổ lại vang lên lần nữa.
- Còn tuổi nhỏ, lại có thể lĩnh ngộ Đạo Địa Ngục và Ngạ Quỷ đạo, cậu có tư chất trùng kích Lục Đạo Chủ Tể.
- Lục Đạo Chủ Tể?
Vương Hạo nhíu mày lại.
- Ông là ai? Vì sao không hiện thân?
- Tôi tên là Lục Đạo, cậu lại ở trong thân thể của tôi, tôi phải hiện thân thế nào?
Lục Đạo cười ha hả.
- Lục Đạo? Trong thân thể của ông?
Sắc mặt Vương Hạo nhất thời biến đổi, nhanh chóng bò người dậy.
Lục Đạo cười nói:
- Tiểu tử không cần sợ hãi, tôi sẽ không làm gì cậu, tôi kéo cậu tới nơi này, chỉ là muốn mời cậu giúp tôi một việc.
- Giúp ông sao?
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:
- Loại tồn tại như ông còn có chuyện gì làm không được sao?
Lục Đạo thở dài nói:
- Tiểu tử, vạn vật thế gian tương sinh tương khắc, có chút thứ không phải chỉ cần có lực lượng cường đại là có thể giải quyết được.
Vương Hạo cái hiểu cái không khẽ gật đầu, sau đó hỏi tới:
- Vậy ông muốn tôi hỗ trợ cái gì? Còn nữa, ông trả bao nhiêu? Có nguy hay không? Nếu có nguy hiểm tới tính mạng, vậy làm phiền ông tiễn tôi trở lại, nếu như tiền trà nước của ông quá nhiều, vậy chúng ta cũng không phải không thể được ngồi xuống nói chuyện chi tiết...
Lục Đạo cảm thấy hết chỗ nói rồi, cảm giác tiểu tử này thật sự không đáng tin cậy.
- Khụ khụ...
Lục Đạo ho khan một tiếng, cắt ngang lời Vương Hạo nói, trầm giọng nói:
- Có một ma đầu tới Đạo Địa Ngục dung hợp cùng Đạo Địa Ngục, cậu hẳn biết chứ?
- Ma đầu?
Ánh mắt Vương Hạo hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, ma đầu này dung hợp với Đạo Địa Ngục, không cần nghĩ cũng biết chính là nhánh gỗ kia.
Giọng nói Lục Đạo nghiêm trọng nói:
- Tên ma đầu này và Đạo Địa Ngục hợp lại làm một, nếu như tôi ra tay tiêu diệt hắn, như vậy Đạo Địa Ngục chắc chắn đổ nát, cho nên tôi dự định để cho cậu đi giết chết hắn, như vậy Đạo Địa Ngục cũng không cần hủy diệt, tên ma đầu này cũng có thể bị tiêu diệt.
Vương Hạo không nhịn được hỏi:
- Vậy vì sao ông không tự mình đi? Còn nữa, Sở Thiên Phách cũng không thể hỗ trợ sao?
Lục Đạo bất đắc dĩ nói:
- Tiểu tử kia ở nhân gian, nơi đó là địa bàn của Thiên Đạo, nếu như tôi đi sẽ có ảnh hưởng không tốt, Sở Thiên Phách đã từ chối tôi, nói phải bế quan tu luyện, cuối cùng tôi chỉ có thể tìm cậu.
Vương Hạo híp mắt, thử thăm dò:
- Vậy ông và Thiên Đạo ai lợi hại hơn?
Lục Đạo khẽ nói:
- Trước kia là Thiên Đạo lợi hại hơn, nhưng Thiên Đạo lần trước bị chém, Thiên Đạo mới này còn không phải là đối thủ của tôi.
Ánh mắt của Vương Hạo liền sáng ngời, thở dài nói:
- Chuyện này tôi cũng muốn giúp ông, nhưng vì tôi vừa bị hắn đánh thành trọng thương, hiện tại sống hay chết còn không biết, thật sự có lòng nhưng không đủ sức!
Lục Đạo hết chỗ nói rồi, tiểu tử này có bao nhiêu đạo hạnh, hắn còn không biết sao? Nói nhảm hồi lâu, lại không phải là muốn đòi lợi ích sao?
Tuy nhiên, tình huống bây giờ tương đối đặc biệt, hắn cũng chỉ có thể chịu tội.
Dù sao trong vũ trụ, người có thể đến Lục Đạo Tịnh Địa, ngoại trừ Vương Hạo, cũng chỉ có Sở Thiên Phách.
Mà Sở Thiên Phách đã từ chối hắn, Vương Hạo này chính là lựa chọn duy nhất của hắn.
Lục Đạo bất đắc dĩ nói:
- Chỉ cần cậu giết người kia, tôi có thể giúp cậu ra tay một lần!
- Ra tay một lần!
Mắt của Vương Hạo nhất thời sáng lên, đây tuyệt đối là vô pháp vô thiên, mối nguy hại cho nhân gian!
- Nếu như vậy, cậu lại đi trở về đi!
Lục Đạo khẽ nói.
Vừa dứt lời, trước mắt của Vương Hạo dường như có thời gian trôi qua, các loại hình ảnh nhanh chóng lướt qua.
Không biết qua bao lâu, bên tai Vương Hạo vang lên từng tiếng kêu kinh ngạc.
- Tôi ngất, trái tim bị đâm thủng lại có thể không chết!
- Chúa cứu thế này quả nhiên lợi hại, như vậy cũng không chết được!
- Lần này, Thánh Lang tộc chúng ta cuối cùng cũng mưa tạnh trời quang.
- Chúng ta cũng có thể thông báo với lão tổ tông.
-...
Rất nhanh, đôi mắt nhập nhèm của Vương Hạo mở ra, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tiểu Hồ Ly và Triệu Y Linh mừng rỡ ôm lấy nhau, trong đôi mắt của các cô đầy nước mắt, bộ dạng của Vương Hạo bừa rồi thật sự khiến các cô sợ hãi.
Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bọn họ xúc động than một tiếng, quả nhiên là tai họa lưu lại nghìn năm.
Vương Hạo nhìn xung quanh một vòng, khi hắn xác định không có bóng dáng của Tiểu Bạch, một sát ý lạnh lùng đến mức tận cùng lập tức bạo phát ra...